*** Cả đêm hôm đó Chu Tử Đằng thao thức mãi không ngủ được. Cô cảm thấy lòng bối rối
không biết nguyên nhân, lại cảm thấy có cuộc sống đó đã chậm dần khác
đi, càng cố ổn định mọi thứ, nó lại càng vượt khỏi kiểm soát. Có một
chút bất an, Chu Khuynh Cơ mấy hôm nay im hơi lặng tiếng, cô còn nghĩ cô ta đã "gác kiếm về ở ẩn", nhưng không, linh tính mách bảo, một con
người thủ đoạn hiểm độc như Chu Khuynh Cơ sẽ không cam chịu như thế. Quả nhiên, Chu gia vừa mới tổ chức lễ ra mắt công ty mới do chính cô ả Chu
Khuynh Cơ đứng tên. Điều này làm cô rất sốc. Thật không ngờ chỉ trong có vài tuần, Chu gia lại cứu vãn danh dự con gái bằng cách xây nên một
công ty mới rất oách. Không, không thể nào đơn giản như vậy! Có một bí
mật gì đó rất ghê gớm ở đằng sau chuyện này, có một thế lực vô cùng lớn
mạnh đang che chở cho cô ta, rốt cuộc là chuyện gì, sắp xảy đến đây!
Trực giác cho cô biết, tất cả từng đường đi nước bước của Chu gia, đều
có toan tính. Trằn trọc trở người, Chu Tử Đằng vẫn không tài nào áp chế
nổi những xúc cảm đang ngổn ngang trong lòng. Cô chợt nhớ tới chuyện
chiều nay. Chu Tử Đằng phút chốc đỏ mặt, ôi, thật xấu hổ, lại hô hoán
hiểu lầm hắn và anh trai hắn, còn đâu là hình ảnh nhà thiết kế Wisteria
điềm nhiên, minh mẫn đây! Từ Lục Giai, anh cũng thật lắm điều bí ẩn, anh ta vốn không xuất hiện trong truyện, nay lại hiện diện trước mặt cô,
lại là người duy nhất cô không thể nắm rõ như nhân vật kia, mọi thứ đi
chệch quỹ đạo hết cả rồi. Cố gắng nhắm nghiền đôi mắt tránh suy nghĩ vẩn vơ, Chu Tử Đằng mơ màng ngủ, ngoài đêm, trời sao cũng dần dần thiếp đi.
*** Bữa sáng hôm sau, như thường lệ, Chu Tử Đằng một thân âu
phục công sở thanh lịch, tao nhã lái xe đến công ty. Mọi người làm việc
rất có năng suất, Dahlia thấy cô thì chuyên nghiệp đi tới liệt kê danh
sách khách hàng đặt thiết kế hôm nay. Trong đó có một khách hàng rất đặc biệt, đó là quý phu nhân Liễu Nghênh Phi, người 30 năm trước được mệnh
danh là đệ nhất mỹ nhân phương Đông. Chu Tử Đằng tới phòng tiếp khách
sang trọng thì đã thấy bà ngồi đó. Người phụ nữ này cũng đã chừng 50
tuổi, nhưng khuôn mặt lại nhìn như 40, bà có nét đẹp đằm thắm, kiều diễm mà vô cùng kiêu sa. Có thể thấy hồi bà còn son trẻ, đã có sắc đẹp "quốc sắc thiên hương" đến dường nào:
-- Chào phu nhân. Tôi là nhà
thiết kế Wisteria, hân hạnh được gặp mặt. Tôi có thể giúp gì cho quý bà? - Một cách lịch sự và chuyên nghiệp, Chu Tử Đằng bước tới niềm nở chào.
-- Ồ tôi cũng rất hân hạnh được gặp mặt nhà thiết kế Wisteria
trẻ tuổi. Tôi tới đây là để đặt may một bộ váy dạ tiệc cho sinh nhật
tròn 50 sắp tới đây của tôi. - Liễu phu nhân cũng tươi cười đáp lại,
chất giọng ấm áp, nhẹ nhàng nghe rất êm tai.
-- Vâng, để tìm hiểu kĩ hơn, bà có thể hỏi tôi bất cứ thắc mắc gì, tôi sẽ giải đáp theo đúng yêu cầu của bà. - Chu Tử Đằng ngồi xuống bộ dáng chuyên tâm nói.
-- Được thôi, vậy cô đã có bạn trai chưa?
-- Ơ... sao ạ...?
-- Còn nữa, điện nước của cô thế nào? Có dự định cưới hỏi gì sắp tới không?
-- Phu nhân... cái này...
-- Còn nữa, cô có kì thị người đồng tính không? Sức sát thương của lời nói mà cô có thể mang tới là bao nhiêu?
-- Liễu phu nhân, trịnh trọng tuyên bố, đã lạc đề. - Chu Tử Đằng cố gắng bình tĩnh hằn giọng.
-- Chu tiểu thư quả thực rất có bản lĩnh! Rất vừa ý mẹ này, tiểu Giai
Giai! - hỏi xong một tràng khiến Chu Tử Đằng còn ngơ ngác phản ứng không kịp, Liễu phu nhân kia đã vui vẻ nhoài người ra gọi to cái tên " tiểu
Giai Giai".
-- Mẹ à!!! Đã bảo đừng gọi cái tên sến sẩm đó nữa mà
Còn nữa, con không cần lộ diện, gọi làm gì! - một giọng nam ngán ngẩm từ phòng vệ sịn bước ra, cái giọng nghe rất quen quen!
*** Chết tiệt! Cô cãi lộn với anh ta nguyên buổi tối đó, không quen sao
được! Từ Lục Giai, âm hồn bất tán! Tới tận công ty ám tôi, hóa ra Liễu
phu nhân là mẹ hắn, thảo nào, mẹ con xinh đẹp như nhau, mà mỗi lần mở
miệng là không chừa cho người ta đường sống như nhau. Từ Lục Giai lúc
này ăn vận chỉn chu trưng ra một bộ mặt bất đắc dĩ lủi thủi từ phòng vệ
sinh đi tới, còn lườm nguýt Chu Tử Đằng đang vô cùng tự cao làm ngơ ngồi kia. "Tôi thèm! Nếu không phải mẹ tôi nằng nặc muốn cô may đồ, có cho
vàng tôi cũng không vác mặt tới công ty cô. Còn ở đó mơ mộng tôi tới đây tiếp cận cô sao, đồ con nít 20 tự kỉ." 49 gặp 50, hai người mặc dù một
câu chào hỏi còn chưa nói nhưng trong đầu nghĩ gì hai bên tự dưng thấu
suốt hết cả. Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai cứ lườm lườm nhìn nhau như ăn
tươi nuốt sống như thế, làm bầu không khí trở nên quái dị bất thường.
Mãi đến khi Chu Tử Đằng và Từ Lục Giai bị Dahlia với Liễu phu nhân huých một cái mới thôi không ác nhãn chiến với nhau nữa. Dùng phong thái của
một người điều hành có lễ nghĩa, Chu Tử Đằng điềm đạm rót chén trà mời
Từ Lục Giai: "Quí hóa thế! Lại gặp Từ tổng ở đây! Từ tổng thật biết yêu
thương mẹ, còn dẫn Liễu phu nhân tới tận đây đặt may đồ!". Dùng phong
thái của một người "có văn hóa và phẩm chất đoan chính", Từ Lục Giai
cười nhẹ, nụ cười rất anh tuấn khiến Chu Tử Đằng tim lỡ một nhịp: " Nhà
thiết kế Wisteria tài giỏi là thế, sao tôi có thể ngại mà bỏ qua được.
Chu tiểu thư còn trẻ mà phải gánh vác nhiều thế, hèn gì thấy Chu tiểu
thư "nhỏ nhắn" quá thể."- Từ Lục Giai thân thiện cầm chén trà thổi thổi, lại vô cùng thương cảm liếc về phía bộ ngực gái 20 chưa nảy nở đầy đặn
kia. Tên Từ chết tiệt! Ý gì hả??? Chu Tử Đằng bốc hỏa khói bay nghi
ngút, kẻ tám lạng, người nửa cân, hai vị Chu tổng cùng Từ tổng lại " ác
nhãn chiến" một lần nữa. Liễu phu nhân ngồi ở trên ghế sofa bình thản
nhấp một ngụm trà, lại cười cười tấm tắc khen: " Ai da, cứ liếc mắt đưa
tình hoài làm ta tủi thân nha! Dahlia, hay ta với cháu cũng thâm tình
nhìn nhau như đôi uyên ương này đi!". Liễu phu nhân vừa dứt lời, Chu Tử
Đằng mới uống xong một hớp trà tức thì bị câu nói "liếc mắt đưa tình"
của bà làm cho nghẹn họng phun hết ra trên bộ vest đen lịch lãm của Từ
Lục Giai. Lần này, Từ Lục Giai đen mặt. Tư thù, nhất định là có tư thù!
Chu Tử Đằng cũng thấy mình hơi lố lăng, thật tiếc chén trà thượng hạng
của cô. Từ Lục Giai cũng tiếc không kém! Biết gì lúc nãy cô ta bưng chén trà uống mình cũng bưng uống theo, như vậy thì huề nhau rồi. Thấy bầu
không khí vốn "lãng mạn" bị hai đứa nhóc này phá mất, Liễu phu nhân cũng tiếc rười rượi, liền đứng dậy thỏa thuận vài câu với Chu Tử Đằng rồi
kéo cậu quý tử đang ấm ức kia đi mất. Chu Tử Đằng cũng thấy may vì hắn
ta không giở thói "thụ lòi" phân bua với cô, cũng chuyên nghiệp đi ra
tiễn. Dù sao cô cũng ba lần làm bẩn áo người ta, sinh nhật mẹ hắn nhất
định phải đem quà tới tạ lỗi mới được. Liễu phu nhân đã được Dahlia sắp
xếp cho người đưa đón trở về, Chu Tử Đằng quay trở lại phòng làm việc
thì thấy Từ Lục Giai đang dựa người trên cửa phòng.
-- Sao anh còn chưa đi?
-- Tôi có chuyện muốn nói với cô.
-- Biết rồi, tôi đền lại vest cho anh là được chứ gì!
-- Không phải thế.
*** Còn chưa kịp để Chu Tử Đằng mở miệng, Từ Lục Giai đã tóm lấy Chu Tử
Đằng kéo cô tới áp sát lên tường. Một tay anh chống lên tường, tay kia
đặt lên miệng cô ngăn không cho cô la lên. Chu Tử Đằng hốt hoảng nhìn Từ Lục Giai, nhưng bộ dáng anh rất nghiêm túc, cô cũng bình tĩnh trở lại,
lúc này Từ
Lục Giai mới không bịt miệng cô lại nữa, cô nhìn vào đôi mắt
nâu đen sâu hoắm của anh.
-- Cô đang chơi vờn với những người rất nguy hiểm. Lão đại Mafia La Nostre Bạch Dĩ Hiên, nhân tình Mạc Lưu Ly
của trùm buôn vũ khí Lãnh Dịch Khiêm, lão đại hội ám sát Geranium Trình
Lạc Nghiêm, em gái Chương Y Dao của vua thế giới ngầm Chương Du Thần, và nhất là Chu Khuynh Cơ. Cô đang làm xáo trộn mọi thứ nó vốn có, cô sẽ
không được yên ổn sau này.
*** Chu Tử Đằng kinh ngạc nhìn Từ Lục
Giai một bộ dáng nghiêm trọng đang gằn từng tiếng với cô. Không thể nào, sao anh ta có thể biết được! Thân phận của những nhân vật mà anh ta
nói, là tuyệt mật tối cao, cô có biết được là nhờ đọc truyện trước. Có
thể tra ra những người này, hoặc là thân với nhau, hoặc là thế lực cực
lớn. Nhưng Từ gia, cô chưa hề nghe qua, giới Hắc đạo cũng chẳng có lấy
một tin đồn thổi nào về Từ Lục Giai. Nhìn anh đầy nghi hoặc và bất an,
Chu Tử Đằng lòng rối như tơ vò hỏi:
-- Anh là ai? Tại sao lại
biết rõ đến thế? Còn nữa, tôi với anh không có quan hệ đừng xen vào
chuyện của tôi! - nói rồi Chu Tử Đằng đẩy Từ Lục Giai ra mau chóng bước
đi. Thấy vậy Từ Lục Giai lớn giọng nói:
-- Tôi và cô, như nhau! Tôi và cô, là người của cùng một thế giới!
*** Chu Tử Đằng bỗng khựng người lại, không thể tin nhìn Từ Lục Giai. Lúc này, anh mới chậm rãi tiến lại gần cô, nói:
-- Chu Tử Đằng, 30 tuổi, nhà thiết kế Wisteria nổi tiếng của giới thời
trang, mất máu quá nhiều do bị dao đâm mà chết. Là cô, phải không?
-- Sao... sao anh.. có thể...? - Chu Tử Đằng vô cùng hoảng loạn, run người nhìn Từ Lục Giai.
-- Chu Tử Đằng, cô không đơn độc, Tôi giống như cô. Chúng ta, là đồng hương duy nhất tại thế giới xa lạ đầy rẫy nguy hiểm này.
*** Căn phòng ngan ngát mùi hoa Tử đinh hương, Chu Tử Đằng ngồi đối diện Từ Lục Giai, tay nâng chén trà, cố gắng bình tĩnh nhấp một ngụm. Từ Lục
Giai dựa người ra ghế, bắt đầu nói:
-- Tôi ở kiếp trước tên là
Hàn Lục Giai, người viết cuốn tiểu thuyết này, là người yêu của tôi, một nhà văn nghèo. Một ngày kia, tôi tình cờ phát hiện người nhà cô ấy cùng túng buôn bán phi pháp nội tạng người, họ liền giết luôn tôi để bịt đầu mối. Thời điểm tôi chết, có lẽ cũng là thời điểm cô tử nạn, không hiểu
sao khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình còn sống sờ sờ trong ngôi
nhà xa hoa.
Từ Lục Giai đáy mắt hiện vẻ tang thương, tay xoa xoa chén trà, lại nhìn Chu Tử Đằng nói tiếp:
-- Tôi hiện giờ là Từ Lục Giai, một con người mới. Tôi cứ tưởng mình đơn
độc, không ngờ lại gặp được cô. Ở thế giới kia cô nổi danh nên tôi biết
rất rõ, vì vậy khi nghe lại cái tên "Wisteria" cùng Glycine, tôi vô cùng ngạc nhiên. Sau vài lần âm thầm chứng thực, phong cách già dặn của cô,
tư chất điềm đạm thay đổi chóng vánh của cô càng làm tôi thêm nghi ngờ.
Và tôi đã đúng. Cô chính là người đến từ một thế giới với tôi.
Trà đắng vị khó uống. Chu Tử Đằng cau mày, nhàn nhạt nói:
-- Đã có cuộc sống mới, sao anh không yên ổn sống cho tốt đi. Còn tìm gặp tôi làm gì?
-- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi muốn yên ổn sống, cô lại không
cho tôi sống yên ổn. Cô cứ lần lượt vướng vào những con người nguy hiểm, tôi sống an lành gì cho cam!
-- Anh nói vậy là sao? Là tôi rơi vào nguy hiểm, có mất mạng cũng là tôi mất, liên can gì đến anh!
-- Vậy sao? Tôi sẽ cho cô thấy, mọi việc không đơn giản như vậy.
Nói rồi trong túi Từ Lục Giai rút ra một con dao lam nhỏ, nắm lấy tay trái
Chu Tử Đằng, cứa một phát, vết thương tuy không nguy hiểm nhưng cũng đã
xước chảy máu, Chu Tử Đằng vội rụt tay lại, hét lên:
-- Anh làm cái quái gì thế hả!?
-- Nhìn đây này!
Nói đoạn Từ Lục Giai cũng đưa cánh tay trái của mình ra. Điều kỳ lạ là trên cánh tay trái của Từ Lục Giai cũng xuất hiện một vết xước y hệt cô, mặc dù cô không thấy anh ta cứa chính mình. CHu Tử Đằng hoảng hốt nói:
-- Cái này là sao?
-- Tôi cũng không biết tại sao. Từ khi trọng sinh đến đây, cơ thể tôi luôn xuất hiện những vết thương mà chính tôi cũng không biết do đâu, mặc dù
tôi gìn giữ cơ thể mình tránh xây xát rất cẩn thận. Lại nghĩ về cô, tôi
mới tiếp tục tìm hiểu trong im lặng, thì mới phát hiện, cô bị thương ở
cổ chân do mang giày cao gót liên tục thì tôi cũng có vết thương y hệt
cô, cô bị ở tay tôi cũng bị ở tay. Hôm nay tôi mới đính chính lại suy
nghĩ của mình, quả đúng là chúng ta có cái gì đó ràng buộc nhau, cô bị
thương tôi cũng bị như cô. Chính vì vậy, nếu cô chết, tôi sẽ chết theo
cô.
Hoảng sợ không thốt thành tiếng, Chu Tử Đằng lắc đầu thở dài nói:
-- Chết tiệt! Thảm rồi.
-- Có lẽ vì tôi và cô có nhiều yếu tố giống nhau nên mới có tâm linh tương thông như thế. Hiện tại cô đã gây sự chú ý với rất nhiều người có bề
thế, khả năng hãm hại cũng sẽ rất cao. Vì vậy, tôi muốn hợp tác với cô,
dùng những gì hai ta biết được, cùng sống sót trong thế giới này.
-- Nhưng như anh nói, mọi thứ đã lệch quỹ đạo hết cả rồi...
-- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cô đã đọc hết trọn vẹn tác
phẩm nên biết được nhiều tình huống mấu chốt, còn tôi lại là người yêu
của tác giả nên cũng biết được nhiều bí mật về quyển truyện này mà cô ấy không đăng tải. Chúng ta bây giờ, chỉ có thể "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn" thôi, vì cô, và cũng là vì tôi.
Bình tâm lại sau những cú sốc liên tiếp, Chu Tử Đằng mới ổn định tinh thần ngước nhìn Từ Lục Giai:
-- Được, tôi sẽ chú ý, xin lỗi vì đã bất cẩn bị thương. Tôi sẽ liên lạc với anh nhiều hơn.
-- Tốt rồi. Có chuyện gì tôi sẽ báo cô. À còn nữa, tôi có nhớ mang máng
một dãy số, nó rất quan trọng nhưng tôi lại không biết nó dùng vào
trường hợp nào, có thể hữu ích với cô : 255110
-- Con số rất lạ,
tôi chưa nghe qua bao giờ. Nhưng cảm ơn anh, tôi đã nhớ rồi, 255110, nếu tôi khám phá ra được công dụng của nó, tôi sẽ nói lại với anh sau.
-- Tạm biệt, Chu Tử Đằng.
-- Tạm biệt, Từ Lục Giai...
*** Chúng ta vẫn thường hay như thế. Cứ tưởng mình đơn độc, lẻ loi và thu
người lại tách biệt với thế giới bên ngoài rồi lại than trách nỗi cô
đơn. Không phải, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người giống như ta, chỉ là
ta từ chối tìm kiếm mà thôi. Sự việc ngày hôm nay cũng vậy, nếu như Từ
Lục Giai bỏ cuộc thôi không truy tìm Chu Tử Đằng, có lẽ Chu Tử Đằng và
cả Từ Lục Giai đều sẽ phải cô độc cố hòa nhập với thế giới xa lạ này.
Tất cả mọi thứ đều có thể, thay đổi. 255110.