Bầu trời rải đầy sao đêm lấp lánh, màn đêm to lớn và ảo diệu trải dài
ngút ngàn, bỗng nhiên bị kinh động bởi một tiếng nổ oanh rền.
-- F- iz 29-A, đã khai hỏa. - Tiêu Khiết tập trung cao độ nắm chặt tay lái phi cơ, vừa rồi đã ấn nút cho bắn một tên lửa cỡ nhỏ.
-- San bằng toàn bộ. - Nắm chặt bàn tay đã hằn những vết thương của Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên lãnh khốc nói một lời tuyên án tử lạnh lùng. Cô vì
thương thế quá nhiều mà ngất đi, Bạch Dĩ Hiên nhìn những vết thương ứa
máu khắp người cô mà đôi mắt lạnh lẽo đi vài phần. - Bắt sống Chu Khuynh Cơ.
Bạch Dĩ Hiên vừa dứt lời, một tốp ám vệ trong Ám đoàn ngay
tức khắc liền lĩnh mệnh, kĩ thuật điêu luyện thả dây từ trên phi cơ nhảy xuống, tay cầm vũ khí liền thoắt ẩn thoắt hiện lách mình vào đám rừng,
lục sùng tìm Chu Khuynh Cơ. Không một ai lúc này dám làm trái ý Bạch Dĩ
Hiên hay động đến Chu Tử Đằng, anh cứ như Tử thần vậy. Mới lúc nãy thôi, một nữ ám vệ phục mệnh chăm sóc thương tích cho cô vì ghen ghét cô được Tôn chủ dành trọn sự chú ý đã cố tình xát mạnh vết thương khiến máu
chảy ra càng nhiều. Kết quả, nữ ám vệ đó còn chưa kịp hét lên một tiếng, Bạch Dĩ Hiên đôi mắt sắc lạnh như Thần chết đã một tay bẻ gãy cổ cô ta
rồi không chút lưu tình ném ra khỏi phi cơ, còn nghe rõ tiếng xương cốt
cô ta nát bét khi chạm đất. Lúc này những ám vệ còn lại mới thất kinh
hồn vía, sao họ dám quên đi mất Tôn chủ của họ là lão đại lãnh huyết đến Chương Du Thần cũng phải dè chừng, vẻ ngoài điềm tĩnh ấy chỉ là một lốt vỏ ngoài thôi!
-- San bằng toàn bộ. -- Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng
nhắc lại. Tiêu Khiết liền lập tức ấn nút phóng một tên lửa, lần này là
kích cỡ lớn hơn.
-- Không nghĩ quẩn đấy chứ? Tiểu Dĩ Hiên, nơi
này là quặng kim cương của Chương gia đấy! - Trình Lạc Nghiêm từ trên
trực thăng của Tổ chức Ám sát Geranium vọng hỏi.
Nơi này là mỏ
quặng hái ra vô số tiền của Chương gia đấy, làm như vậy chẳng khác nào
là "đánh chó không ngó mặt chủ"? Vả lại đây là quặng kim cương, là quặng kim cương, cứ như vậy đánh sập thế này, là chê thiên nhiên quá hào
phóng hay sao?
-- Nếu muốn thanh toán, bảo Chương Du Thần đến
Bạch gia lấy hóa đơn. -- Bạch Dĩ Hiên lãnh đạm gằn từng tiếng, ả đàn bà
của hắn cư nhiên dám hành hạ người phụ nữ của anh, anh đường đường là
lão đại lại để người mình yêu bị khi dễ, ân oán này, anh nhất định bắt
hắn phải trả đủ. Nhất là Chu Khuynh Cơ.
-- Được rồi, được rồi.
San bằng thì san bằng. -- Trình Lạc Nghiêm ngao ngán lắc đầu nói. Tổ
chức anh không hiểu vì sao lại bị rò rỉ thông tin, bỗng nhiên lại có một mã lệnh gửi tới thay đổi đối tượng, kết quả lại xảy ra chuyện ám sát
nhầm người. Và đối tượng đó lại là con trai của Akumeidakai Gyangu- kẻ
cầm đầu khát máu của băng đảng Yakuza. Chuyện này phải nói là kinh thiên động địa đến mức đích thân anh phải ra mặt tới đàm phán rõ ràng với ông ta, thật ra ông ta chẳng thương tiếc gì đứa con trai này, cái ông ta
muốn là lấy cớ tuyên chiến, xảy ra cuộc xả súng đẫm máu để giành thế
quyền. Lại ngang qua đây liền thấy Bạch Dĩ Hiên dẫn cả ám đoàn, có cả
Lãnh Dịch Khiêm đi cùng, ắt chuyện cũng không nhỏ. Một máy bay một phi
cơ sát khí đằng đằng tiến đến mỏ quặng của Chương gia là đã thấy không
hay. Anh chính là mặc xác họ bẻ lái chuyển hướng đi, không biết thế nào
lại sợ hai thằng nhóc ấy giở chứng manh động, thế là lại quay về. Anh
thực sự cũng muốn nhờ Bạch Dĩ Hiên, với năng lực điều tra tốt hơn nhiều
của ám đoàn Bạch gia sẽ giúp anh truy ra vụ việc này.Trình Lạc Nghiêm
lại liếc nhìn cô gái với nhịp thở đều đặn thiếp đi trên vòng tay của
Bạch Dĩ Hiên, quả là hồng nhan họa thủy. Một cô gái như vậy có đáng
không? Hai chiếc tên lửa đã được phóng đi, đất cát văng tứ tung, mặt đất rung động bốc khói bụi mù mịt. Chu Khuynh Cơ cái trán đã bê bết máu,
đôi chân vẫn không ngừng hớt hải chạy thật nhanh. E.f gầy gò cũng nhanh
chóng lách mình qua theo sát phía sau, hắn không có mắt, nhưng hắn có
những mớ dây cảm biến cắm ở phía sau nên tốc độ vẫn theo kịp Chu Khuynh
Cơ. Ám vệ Bạch gia đã đánh hơi thấy tiếng động, liền truy cùng đuổi sát
nút, Chu Khuynh Cơ mồ hôi hòa cùng máu nhễ nhại chảy ướt áo, mặc cho hai trận nổ vừa nãy đã suýt lấp chết cô, liền cố chạy thật nhanh.
Kia rồi! Phản lực của Chương gia! Tới nơi rồi! Chu Khuynh Cơ thấy phản lực
của Chương gia ở trên bầu trời mới thả thang xuống cho mình thì vô cùng
mừng rỡ. Ít ra cô còn có thể sống sót, rơi vào tay Bạch Dĩ Hiên cùng
Chương Du Thần kết cục đều không mấy tốt đẹp nhưng ít ra Chương Du Thần
còn sẽ niệm tình, hi vọng kẻ máu lạnh tuyệt tình ấy sẽ lượng thứ cho
qua. Chu Khuynh Cơ kĩ năng nhanh nhẹn liền bám trụ cái thang và dùng hết sức leo lên, E.f cũng nối đuôi theo sau cô. Ám vệ của Bạch gia cũng
đang tăng tốc đuổi theo, trên phản lực, thủ hạ của Chương Du Thần vẫn
đang không ngừng nã súng nhưng không tài nào bắn trúng, ám vệ của Bạch
gia ẩn thoát quá nhanh, phản lực của Chương gia lại ngược hướng gió
mạnh. Chu Khuynh Cơ lếch nhếch leo lên phản lực, liền thấy Chương Du
Thần đôi mắt lãnh khốc đến đáng sợ sừng sững đứng đó. Chu Khuynh Cơ cảm
thấy bủn rủn tay chân, lại cố lết tấm thân leo lên, E.f cảm thấy cô chần chừ cũng nâng cô lên. Chương Du Thần ám khí ngùn ngụt bủa vây làm ai
nấy cũng khiếp sợ, Chu Khuynh Cơ run rẩy, thấp hèn quỳ xuống van xin:
-- Thần... lần này... là em sơ suất... lần này... không phải chủ ý của em... Em xin lỗi...
-- Tình hình? -- Không đếm xỉa tới cô ả, Chương Du Thần lạnh lùng mở miệng.
-- Chúng thủ hạ bắn nãy giờ chỉ có thể làm cản trở tốc độ của ám vệ Bạch
gia. Nếu chúng ta rẽ hướng bay đi lúc này, e bọn chúng có thể thuận
hướng gió quăng móc leo lên được. Xét về số lượng lúc này, chúng ta
không bằng. -- Phó Kỳ Nhâm, đệ nhất thiện xạ của Chương gia, học trò mà
Chương Du Thần trọng dụng nhất lên tiếng.
-- Cách khác? -- Chương Du Thần nhíu mày cũng khiến Chu Khuynh Cơ sợ đến thở cũng không dám,
tất cả chuyện này là do ả bày ra, ả phen này chết chắc rồi.
-- Có một đập nước ở ngay phía dưới chúng ta. Chỉ cần ta làm ngưng chuyển
động của hai bánh răng điều hòa nước trong đập, sẽ gây tức ép lên thành
đập. Kết quả đập sẽ vỡ, nước sẽ tràn ra, với sức nước lớn như vậy có thể cuốn phăng hết bọn chúng. Nhưng gỗ bánh răng quá cứng, đạn không thể
phá. Chỉ còn cách cho một thứ gì đó kẹp ở hai bánh răng, khiến chúng bị
kẹt mà ngừng lại. Nhưng trên phản lực này, toàn là chất gây nổ cùng máy
móc quan trọng.
Chương Du Thần nghe vậy thì im lặng, đám thủ hạ
tột độ sợ hãi đến không dám hé răng, liền chuyên tâm bắn những phát đạn
chỉ có thể đả thương một vài ám vệ. Chu Khuynh Cơ thì ngồi co rúm lại,
E.f cảm biến được thân nhiệt của Chu Khuynh Cơ tăng lên vì căng thẳng
thì khuôn miệng bị rạch dài liền há ra cười toe toét. Bỗng nhiên Chương
Du Thần tiến về phía cô ả, Chu Khuynh Cơ run lẩy bẩy, cô không biết hắn
sẽ làm gì, toan mở miệng van cầu lần nữa thì đột nhiên, Chương Du Thần
tóm lấy E.f, không nói một lời dứt khoát ném hắn xuống hai bánh răng.
Chu Khuynh Cơ kinh hãi hét toáng lên vội lao ra:-- E.ffffffffff!!!!!
Nhưng muộn rồi, sinh vật đó rơi xuống chuẩn xác giữa hai bánh răng. Hai bánh
răng to lớn như cái cối xay thịt khổng lồ chậm rãi ép vào, sinh vật đó
liền hét lên thất thanh. Tiếng xương cốt bị nghiền gãy vụn vang lên, hai bánh răng nhuộm máu đỏ tươi chuyển động chậm dần rồi bị kẹt ngừng hẳn,
sinh vật đó người đã bị ép đến co quắp, thân thể bị bẻ nát không ra hình thù, kẹp giữa hai bánh răng, máu chảy xuống như suối. Bánh răng đột
ngột dừng hoạt động, đập nước liền mất cân bằng, thành đập bị nứt ra,
rồi trong tích tắc, nước phá đập chảy xiết trào ra, nó hung hãn mang sức công phá lớn đánh ập vào các ám vệ di chuyển dưới đó. Một vài ám vệ
nhanh tay đã nhảy vụt lên cây, số còn lại đã bị dòng nước dữ nhấn chìm.
Chương Du Thần hờ hững nhìn cảnh tượng này, rồi lại đảo mắt về phía phi
cơ của Bạch gia lơ lửng trên không trung ở phía xa. Chương Du Thần chạm
mắt với Bạch Dĩ Hiên, hai kẻ nhất nhì thế giới ngầm lãnh đạm nhìn nhau,
trận chiến này, chỉ vừa mới bắt đầu. Chương Du Thần trở vài trong phản
lực, thờ ơ lau đi vết bẩn vừa chạm vào E.f:
-- Ta không muốn mất thời gian, lần sau tự giải quyết lấy.
-- E.f... - Chu Khuynh Cơ thất thần nhìn thân xác đã bị nghiền ép trong bánh răng của E.f, run run gọi tên.
-- Hối hận vì ta đã không ném cô thay vì ném thứ đó? - Chương Du Thần đôi
mắt sắc như chim ưng liếc nhìn Chu Khuynh Cơ thảm hại vẫn đang ngoái
trông về phía đập nước. - Dù gì cũng chỉ là một "E.f" mà thôi.
Nói rồi hắn không một chút lưu tình quay đi, Chu Khuynh Cơ nghe như sét
đánh bên tai. "E.f" - "Esperimento fallido", tiếng Tây Ban Nha có nghĩa
là "thí nghiệm thất bại". E.f là một sinh vật bỏ đi, và cũng là người
bạn thân nhất của cô, bất luận cô ra sao, trong chốn lao tù này...
E.f....
-- Hãy đem cô ta về căn cứ, cô ta là phần thưởng của cai
ngục. -- Hờ hững nói một câu, Chương Du Thần liền vào trong phòng riêng
trên phản lực. Chu Khuynh Cơ rũ rượi ngồi đó, chẳng còn cảm giác gì, cô
hết thật rồi. Những nữ đặc công ở bên Chương Du Thần, một khi bị hắn vứt cho thủ hạ, đồng nghĩa với việc nữ đặc công đó đã hết giá trị, chỉ còn
là một nữ đặc công bình thường trong tổ chức, hoàn toàn không được hưởng thêm một chút đặc quyền nào, mắc lỗi cũng sẽ chịu hình phạt thảm khốc
như bao người. Chu Khuynh Cơ như ngã quỵ xuống, đôi mắt vô hồn như con
búp bê bị vỡ, Chương Du Thần vứt cô cho đám cai ngục nổi tiếng tra tấn
dã man đến thừa sống thiếu chết rất nhiều phạm nhân, khác nào là trừng
phạt cô. Lũ đó ngay cả hứng thú tình dục cũng rất ghê rợn, lần trước một nữ đặc công đã vào tay bọn họ, kết quả bị hành hạ cho đến rách âm hộ.
Chu Khuynh Cơ gục đầu dựa vào cửa phản lực, móng tay siết chặt cắm vào
da thịt, Chu Tử Đằng, tao thề không đội chung trời với mày. Nhưng không
chỉ có mình Chu Khuynh Cơ là thất thần, Phó Kỳ Nhâm tay đã siết lại
thành nắm đấm, ánh mắt, vạn lần không muốn xót xa nhìn cô... anh, không
thể để cô rơi vào tay cai ngục...
Phản lực của Chương Du Thần đã khuất dạng, Bạch Dĩ Hiên mới dời tầm mắt, như có như không hỏi một câu:
-- Trình Lạc Nghiêm, chẳng phải có hẹn tiệc đứng ngoài trời với Akumeidakai?
-- Aizzz!!! Được rồi, tôi đi! Cậu không cần dày công đuổi. Học ở đâu ra
cái cách nói mỉa mai cùng úp úp mở mở thế kia? - Trình Lạc Nghiêm vò đầu thét lên, Bạch gia đúng là không thể nào hòa hợp với Trình gia được
mà!-- Học ở đâu sao? - Nghe vậy, Bạch Dĩ Hiên cũng
chẳng đoái hoài, anh
khẽ nhếch môi cười nhìn người đẹp đang say ngủ trong vòng tay.
Chợt nhớ ra có chuyện gì, Bạch Dĩ Hiên liền vọng hỏi:
-- Khiêm, Mạc Lưu Ly đang ở trên phi cơ của tôi. - Mạc Lưu Ly anh cho
người tìm cứu cùng với Chu Tử Đằng. Mạc Lưu Ly cũng chịu một trận hành
hạ rất tàn ác, Chu Khuynh Cơ trong lúc Tử Đằng ngất đi đã "đùa giỡn" với Mạc Lưu Ly, ả ta đã "gỡ" mấy cái móng tay của cô bé ra trong lúc cô bé
vẫn đang nửa tỉnh nửa mê. Tiếng la đau đớn thất thanh mà Chu Tử Đằng
nghe lúc đầu chính là của Mạc Lưu Ly, hiện tại cô bé đã ngất lịm đi,
Lương Kỷ Khiên đang tiến hành sát trùng cho cô bé ở trong phòng. Thế mà
Lãnh Dịch Khiêm còn chẳng tỏ ra một chút sốt sắng nào, Trình Lạc Nghiêm
cũng khá tò mò. Một lúc lâu sau, Lãnh Dịch Khiêm giọng nói vô tình đáp:
-- Cậu gọi tôi đến chỉ vì cái này? Bạch Dĩ Hiên, hai từ "quan trọng" trong mắt cậu trở nên rẻ mạt thế từ bao giờ? - lời lẽ hoàn toàn vô tâm đến
tàn nhẫn - Tôi đơn giản sẽ không phí công sức đến thế lo lắng cho một
vật chỉ dùng để yêu đương.
Nói đoạn, máy bay chiến đấu của Lãnh
Dịch Khiêm liền quay đầu trở về không do dự. Trình Lạc Nghiêm thấy thế
liền thở dài, Bạch Dĩ Hiên và Lãnh Dịch Khiêm nên đến với nhau thì hơn.
Một người thì lo cho nhân tình đến mức phái nguyên cả Ám đoàn tới giải
cứu, một người thì thờ ơ đến mức còn chẳng thốt ra một lời hỏi han mà
trở về. Hai người là hai mảnh ghép bù đắp thiếu sót cho nhau đấy!!!
-- Trình Lạc Nghiêm, ông nội tôi đã biết chuyện này. Akumeidakai là học
trò cũ của ông nội tôi, có lẽ ông tôi sẽ giúp được. Ông đã đến nơi đàm
phán rồi, giờ chỉ cần cậu đích thân ra mặt thôi.
-- Được rồi, tiểu Dĩ Hiên vẫn thực đáng yêu nhất! - Trình Lạc Nghiêm thở phảo nhẹ nhõm, đúng là anh em hiểu nhau.
-- Cút. - Bạch Dĩ Hiên gườm nhìn Trình Lạc Nghiêm, cũng may còn biết thức thời mà bay đi.
-- Đàn ông các người thật tàn nhẫn.
Nghe có tiếng nói trong như ngọc, Bạch Dĩ Hiên liền cúi đầu xuống thì thấy
người con gái trong lòng đã tỉnh từ bao giờ. Bạch Dĩ Hiên mọi tức giận
trong ngày hôm nay liền tan đi hết, anh nhẹ nhàng đặt lên mắt cô một nụ
hôn.
-- Em tỉnh từ lúc nào? - Lại dời nụ hôn lên trán cô.
-- Từ cái đoạn anh hỏi về Lưu Ly với Lãnh Dịch Khiêm. Đúng là thiếu gia
nhà họ Lãnh, con bé mà nghe được chắc buồn lắm. - Chu Tử Đằng thở dài
nói. Bạch Dĩ Hiên lại đặt lên chóp mũi cô một nụ hôn.
-- Không phải tất cả. Chẳng phải anh đã đến sao? - Lần này anh hôn nhẹ lên môi cô.
-- Không phải đến vì nhân tình của anh sao? Cái cô xinh đẹp đã CÙNG ANH ÂN ÂN ÁI ÁI ngày trước đấy - Nhân tình ở đây là Chu Khuynh Cơ, người hận
cô đến tận xương tủy, mặn nồng với cô chị đã rồi qua cô em đây sao?Bạch
Dĩ Hiên nghe vậy người liền khựng lại đôi chút, cái đó... chỉ là giải
quyết nhu cầu thôi mà. Nhưng Bạch Dĩ Hiên cũng đã là cao thủ tình trường liền biết cách chuyển chủ đề, lần này anh chuyển nụ hôn xuống cổ cô,
cười nhẹ:
-- Em ghen sao?
-- Cô ta làm hư cái đồng hồ cao cấp nghìn đô của tôi.
-- Anh sẽ mua lại cho em. - Khẽ cắn nhẹ lên hõm vai cô.
-- Đó là chiếc đồng hồ có một không hai mà tôi giành giật mua được.
-- Anh sẽ bảo người làm ra nó làm lại cái khác cho em. - lại chuyển lên vành tai của cô, liếm một cái.
-- Ông ta mới bị tai nạn chết tuần trước.
--....
Bạch Dĩ Hiên biết đàn ông dù có đúng đến mấy trước phụ nữ vẫn là sai, vì vậy nên anh không nói nữa, chuyên tâm vào "việc" của mình. Thấy Bạch Dĩ
Hiên ngang nhiên thừa dịp "sàm sỡ" cô như vậy, liền gắt lên:
-- Này! Đừng có thấy tôi bị thương rồi lợi dụng thời cơ! Giữ tự trọng cho tôi!
-- Cơ thể em chẳng phải anh cũng đã thấy qua, không cần ngại. - lại chuyển xuống nơi đẫy đà của cô, khẽ cắn nhẹ lên bầu ngực căng tròn.
-- Á này! Anh đừng có được nước mà làm tới! Đủ rồi, dừng lại! Tôi đang bị
thương! Còn nữa, ai cho phép anh gọi "anh - em" thân thiết thế hả!?
-- Một lần thân mật và một lần SUÝT thân mật, anh nghĩ như thế là quá đủ.
Chu Tử Đằng mặt đã đỏ như gấc, tên này lại còn mặt dày nhắc lại chuyện đó làm cô thẹn đến nỗi muốn tìm lỗ để chui xuống:
-- Anh còn nói? Ngày hôm đó sau khi thoát khỏi mật thất, anh chính là
cưỡng gian tôi! Anh có thấy áy náy không? Có thấy hối hận không hả?
Nghe Chu Tử Đằng nói vậy, Bạch Dĩ Hiên liền dừng động tác, anh trầm ngâm một lúc lâu sau mới trả lời cô.
-- Có, anh rất hối hận, và rất giận bản thân mình.
-- Thật sao? - Chu Tử Đằng có chút ngạc nhiên hỏi, có lẽ Bạch Dĩ Hiên cũng không đến mức tồi tệ như cô nghĩ.
-- Ừ, rất hối hận tại sao hôm đó chỉ làm có một lần. Còn tự trách bản
thân, đáng lẽ nên dùng quá liều một chút. - Bạch Dĩ Hiên cười gian nhìn
cô, lại hôn lên má cô một cái. Chu Tử Đằng mặt đỏ phừng phừng, thẹn quá
hóa giận hét lên:
-- Anh...! Vô liêm sỉ! - Cô cựa người một cái, liền động ngay tới vết thương. - Á!
Bạch Dĩ Hiên thấy vậy tim như rớt một nhịp, liền cau mày nói:
-- Từ ngày hôm sau liền dưỡng thương tại Bạch gia, Lương Kỷ Khiên sẽ là
bác sĩ riêng cho em. Cũng dọn đồ đến đó, có phòng riêng cho em cả.-- Gì
cơ? Không! - Chu Tử Đằng phản xạ không điều kiện thốt lên, thấy ánh mắt
anh như viên đạn lườm nhìn cô thì liền rụt lại.
-- Em bị thương, cần phải chuyên tâm điều dưỡng. Vả lại nơi đó là nơi an toàn nhất, em muốn mạng sống hay muốn tự lập?
Mạng sống cái b**p! Ở đó chẳng phải sớm muộn cũng sẽ bị anh ăn đến mạng cũng không còn sao? Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, qua những chuyện vừa rồi,
cô đúng là cần tìm nơi an toàn, Chương gia đã bắt đầu ra tay, Chu Khuynh Cơ nhất định cũng sẽ không tha cho cô. Vả lại bây giờ cô cũng đang bị
thương, Bạch Dĩ Hiên chắc sẽ không đụng vào cô, tuy nhiên:
-- Bạch Dĩ Hiên, hôm nay... bầu trời đêm thực sự rất hữu tình..
-- Chính vì vậy, em muốn...? - Bạch Dĩ Hiên có chút mong chờ câu nói tiếp theo của cô.
-- Vì vậy... anh có thể cho Từ Lục Giai thường xuyên... đến thă...
Chu Tử Đằng vừa mới nói ra, liền thấy mặt Bạch Dĩ Hiên đã tối sầm lại, bầ
trời mây đen cũng ùn ùn kéo đến. Lời nói của Dahlia: "Giám đốc, cô chỉ
dễ mến khi không nói nửa câu sau." chợt văng vẳng bên tai cô.
-- Anh có cảm giác rất muốn "dạy dỗ" em lần nữa. - Bạch Dĩ Hiên mặt đã đen lại, nhẹ nhàng bế thốc cô lên.
-- Này, khoan đã! Tôi là có chuyện quan trọng thật mà! Anh không hiểu đâu...
-- Tên đó thì hiểu sao!?
-- Tại tôi và anh ta...
-- Đừng có ở trước mặt anh nói đến người đàn ông khác. Chờ em khỏe lại, anh nhất định sẽ khiến em kêu khản cả cổ họng!
-- Gì? Gì chứ!!! Này, khoan đã! Anh...
Bạch Dĩ Hiên ôm Chu Tử Đằng vào buồng riêng, ôm cô ngủ suốt đêm đó. Tất
nhiên vì cô đang bị thương nên sẽ không chạm vào cô, tuy nhiên anh sẽ
tính bù lại sau này, à còn thêm phần lãi nữa. Chiếc phi cơ nhẹ lướt trên bầu trời, rẽ nắng đón bình minh mới.
Còn ở một nơi tối tăm nào
đó, có tiếng la hét thảm thiết của một người phụ nữ cùng tiếng cười đùa
sảng khoái của những gã đàn ônh vang vọng khắp tầng ngục. Còn có cả
tiếng những dụng cụ hoạt động cùng tiếng thét đứt quãng trong quằn quại
của người phụ nữ không ngừng van xin. Bảy tên cai ngục thay phiên nhau
chơi đùa người phụ nữ đến nửa sống nửa chết, tiếng hét chói tai trong
đau đớn vang vọng, đánh thức Chu Khuynh Cơ.
Chu Khuynh Cơ giật
mình tỉnh dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh thì thấy áo quần mình nguyên
vẹn, cô còn đang ở trong một căn phòng sát khu ngục. Chẳng phải vừa về
đến căn cứ của Chương gia cô đã bị lôi xuống ngục cho những tên cai
ngục, sao cô lại ngất đi, rồi tỉnh dậy ở đây? Còn tiếng thét đó nữa?
-- Chu Khuynh Cơ!
Đang quay cuồng trong thắc mắc, chợt Chu Khuynh Cơ nghe có người gọi cô, cô liền ngẩng đầu lên:
-- Phó Kỳ Nhâm?
-- Chu Khuynh Cơ, nghe tôi nói, nhân dịp này hãy chạy đi, Chương Du Thần không còn quan tâm đến cô nữa, hãy rời khỏi đây đi!
Phó Kỳ Nhâm lo lắng nhìn cô, chân thành nắm tay cô nói. Lúc nãy anh đã lừa
cho một cô gái thay thế cô, lúc này ai cũng tưởng cô đang chịu hình
phạt, sẽ lơ là cảnh giác. Đây là cơ hội tốt nhất để trốn khỏi nơi này.
Nhưng Chu Khuynh Cơ chỉ cúi gằm mặt xuống, rút tay lại. Phó Kỳ Nhâm vô
cùng khó hiểu nhìn cô, anh còn có một chút tức giận, cô còn lưu luyến
Chủ thượng sao? Nghe có người gọi tên mình, Phó Kỳ Nhâm cũng chỉ lắc đầu bỏ đi, để Chu Khuynh Cơ lại.
Chu Khuynh Cơ tay siết chặt lại, cô không thể đi. Vì đây là nơi duy nhất có thể giúp cô trả thù, cô không
thể đi, dù có ra sao đi nữa, cô nhất định phải trả món nợ này mới hả dạ. Chu Tử Đằng, tao nhất định sẽ khiến mày sống cũng không được, chết cũng không xong.