Số phận đã
không cho Lưu Ly một tuổi thơ êm ấm mà cô bé đáng được nhận, cùng là
con, nhưng một người thì sống trong sung túc, trong quyền lực, cùng là
con, nhưng người kia lại phải nếm trải thời thơ ấu khó nhọc, đáng
thương. Một cô bé con chỉ mới 10 tuổi, đã phải biết tự giấu kín những bí mật vào tận đáy lòng và cam chịu tất cả ủy khuất, đã biết cách an ủi
bản thân mình khi thấy những đứa trẻ khác hạnh phúc trong vòng tay của
cha mẹ. Làm người ở trong Lãnh gia cũng chẳng khấm khá hơn cuộc sống
kham khổ trước kia là bao, có những người thấy cô rất gai mắt, liền đẩy
cho cô những công việc nặng nhọc. Đôi tay bé nhỏ ngày nào trở nên thô
ráp, khuôn mắt xinh xắn hôm nào trở nên lấm lem, đôi chân gầy vẫn xiêu
vẹo bước đi trên nền đất lạnh mà không một lời thở than, chỉ biết chấp
thuận.
Cho đến giờ phút này, ngoài những người lần đầu gặp cô ra, vẫn chưa ai biết thân phận của cô. Đơn giản họ không bận tâm, đơn giản
vì sống ở Lãnh gia, nhất là dưới trướng một phu nhân cay độc, phải biết
giữ mồm mép. Nhắc đến Lãnh phu nhân, cô vẫn chưa được gặp mặt, cả Lãnh
gia chủ - cha ruột của cô nữa, họ hầu như không ghé về nơi đây. Cũng kể
từ ngày đó, cô không còn gặp lại Lãnh Dịch Khiêm nữa. Thế cũng tốt,
người cao quí như anh ấy, chắc cũng sẽ không muốn nhận đứa rách rưới như cô làm em mà bảo bọc. Vì vậy, Mạc Lưu Ly cố gắng hòa nhập với những
người làm ở đây sống qua ngày.
Họ cho cô một căn gác xép nhỏ
nương sống trong Lãnh gia, nhưng cô lại không muốn ở đó. Bởi vì mỗi buổi tối, những người làm trong dinh thự nhà họ Lãnh sẽ được nghỉ ngơi, và
tối tối lại được quây quần bên con cái. Đám chúng nó sẽ được nghe mẹ hát những bài ru êm dịu, chúng nó sẽ được mẹ vuốt ve, mẹ trao cho cái hôn
khi đã say giấc. Và bởi vì nơi đó rất ấm, còn nơi đây rất lạnh.
Những đêm đìu hiu như vậy, Lưu Ly sẽ lén chui khỏi phòng và tới hoa viên, mà
thực ra cô không cần phải lén đi như thế, vì chẳng có ai quan tâm xem cô thế nào, đã ngủ hay chưa cả. Đôi chân bé nhỏ sẽ rảo bước đến vườn hoa
tràn ngập màu vàng rực rỡ của hoa Tulip, nhánh hoa chuông mùi còn chưa
tỏa, Tulip vàng đã ngát hương thơm, một mùi hương rất dễ chịu.
Nhìn lên bầu trời đầy sao đêm tinh khiết như đính những giọt nước mắt trong
nhưng không thể rơi xuống, chỉ có thể đọng lại trên đó. Đôi mắt thơ ngây nhuộm màu ảm đạm, chỉ có trời xanh kia là nhà, chỉ có vì sao kia là mẹ, che chở cô mà thôi. Giây phút lẻ loi như thế, cô sẽ cất lên khúc ca đêm - "Nocturne".
s:// .youtube.com/watch?v=AaFvBZEKi-E
Đó
là bài hát mà mỗi tối mẹ sẽ hát cho cô nghe những ngày xưa ấy, dạ khúc
nhẹ nhàng mà sâu lắng kéo con người ta vào giấc mộng đêm vĩnh hằng. Lưu
Ly cất lên tiếng hát, buồn đến nghẹn ngào, như hoài niệm về ngày xưa
tháng cũ, như hát tặng mình của tháng cũ ngày xưa... Trong màn đêm,
tiếng hát ngân vang êm dịu thấm vào từng giọt sao trên trời đêm:
"Have no fear
When the night draws near
And fills you
with dreams and desire
Like a child asleep
So warm, so deep
You will find me there
waiting for you
Nocturne"
" Không còn đâu những nỗi sợ không tên
Khi màn đêm đã kéo về ở bên
Lấp đầy trái tim bằng những giấc mộng
Kín trọn nỗi lòng bằng những ước mong.
Như đứa trẻ thơ chìm vào giấc ngủ
Ấm áp biết bao, sâu lắng nhường nào
Sẽ thấy tôi đợi bạn ở nơi nao
Dạ khúc. "
Tiếng hát cất lên như hòa vào màn đêm kỳ bí, khung cảnh huyền ảo không phải
là do trời sao đã tạo thành, mà do tiếng hát buồn thánh thót vang lên,
lay động những cánh hoa man mác nhẹ rơi. Lúc đó Lưu Ly đã 15 tuổi, ngày
hôm đó, là sinh nhật của cô.
-- Sao lại nằm ở đây?
Nghe có tiếng nói, Mạc Lưu Ly liền giật mình quay người lại, liền bắt gặp ánh
mắt đen tuyền ngày nào đã suýt khiến cô trầm luân. Gió vi vu thổi nhẹ
bên tai, tại sao lại cho em gặp anh ngày đó, tại sao anh lại trở về, để
khiến em, u muội đến quên mất lối về của mình. Mãi sau này, vĩnh viễn
không thể quay đầu lại...
.... Vĩnh viễn không hối tiếc...
Mưa vẫn rơi ầm ầm ngoài kia, nhưng vẫn không bằng những giông bão trong
lòng cô. Mạc Lưu Ly đưa tay lau nhẹ nước mắt, lần nào cũng là đôi tay bé nhỏ này tự lau lấy những giọt lệ của nó. Quan tâm em một chút thôi, khó lắm sao? Yêu em một chút thôi, khó dường nào?
Nếu anh muốn, hãy
hỏi em trên trời có bao nhiêu vì sao, nhưng đừng hỏi em em yêu anh đến
dường nào. Bởi vì em giấu nó vào rất sâu, rất sâu, một trái tim em đập
cho hai người, một lời nói em khóc nhòe hai mi. Anh không biết, anh
không hiểu, anh không quan tâm! Còn em, em biết, em hiểu, nhưng em cũng
không quan tâm...
Anh biết đối với em anh chỉ là hứng thú, anh biết đối với anh em yêu là thật lòng, nhưng anh không quan tâm.
Còn em, em biết hai chúng ta tình yêu này là sai trái, em hiểu rằng ánh mắt người đời sẽ phỉ báng em thế nào khi phát hiện ra tội lỗi trái ngang
này, và em không quan tâm. Yêu anh đến xé lòng, và vẫn tiếp tục yêu anh.
Em đã đấu tranh đến nhường nào, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng
lại từng cái chạm rung động, từng cái hôn cuồng say của anh. Em lầm lỡ,
và em chọn sống một kiếp lỡ lầm. Hằng mong một ngày nào đó được nói ba
chữ "Em đồng ý" với người mà em yêu,...
-- Lưu Ly, làm tình nhân bên cạnh tôi.
-- ... Em đồng ý...
Em đâu phải lọ lem, bởi Lọ Lem dù sống kham khổ nhưng cô ta vốn xuất thân
là quí tộc, cô ta thuộc về chàng hoàng tử cao quý. Truyện cổ tích vốn
viết ra đâu dành cho em, đáng nhẽ ra nên quên giấc mơ này đi mà hãy nhớ
rằng Giả Tư Lộ mới là người chân chính theo bên anh đến cuối đời...
" Rõ ràng là buông tay được, tại sao phải chờ tổn thương thật đau mới chịu buông tay?"
Bởi vì em không thể. Nếu như em đã buông được, em sẽ không khổ sở đến vậy.
Em sinh ra là để yêu anh, còn anh sinh ra là để xa em...
Mạc Lưu
Ly nghẹn ngào khóc nấc từng tiếng, tiếng mưa xối xả át mất từng giọt
nước mắt thổn thức tuôn rơi. Cô run run đưa đôi tay che miệng lại, cố
không khóc ra tiếng, vì cô không muốn nghe âm thanh mình đau khổ. Với
anh em đáng giá bao nhiêu, có đáng bằng những đêm cô quạnh em khóc vì
anh, có đáng bằng chút yêu thương em lặng thầm gửi đến anh, có đáng bằng những tiếng thét tái lòng em nuốt ngược vào trong? Hay chỉ đáng bằng
hai chữ "tình nhân"?
Hoa viên ngoài kia đã đổ nát, mưa đang phũ phàng cuốn trôi những cánh Tulip tàn đi, đó là nơi em lần đầu gặp anh.
Em khóc liệu anh có nghe thấy? Chẳng qua chỉ là khóc một chút, một chút thôi...
Bỗng nhiên có một trận đau dữ dỗi ập đến, Mạc Lưu Ly nhói người ho kịch
liệt, đôi tay bé nhỏ vẫn không ngừng run rẩy, máu, thấm vào tay cô. Thời gian của em, sắp hết rồi, Lãnh Dịch Khiêm, quan tâm em một chút thôi... không được sao?
Giọt máu này, thể xác này, linh hồn này, là cho
anh... Nén đau đớn, Mạc Lưu Ly vất vả đứng lên, cô lẳng lặng đi về phía
cửa sổ. Mạc Lưu Ly vươn tay ra phía màn đêm, mưa ào ạt rửa trôi đi tất
cả, máu và nước mắt.
Oán than làm gì, nếu thời gian có quay trở
lại, em vẫn sẽ chọn yêu anh thôi, vì đó là sự thật em không thể chối bỏ, em yêu anh, đến tuyệt vọng...
Lãnh Dịch Khiêm đóng cửa phòng
lại, anh ngả người vào ghế, mệt mỏi gác tay lên trán. Đôi mắt nhắm
nghiền, tay anh siết lại thành nắm đấm. Anh bị làm sao thế này, khi thấy đôi mắt đau buồn đó của Lưu Ly, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Chỉ là
một nhân tình thôi, vậy mà khi nghe tin Lưu Ly bị bắt cóc, anh như ngừng thở, vội vã bỏ ngay tại đó một cuộc họp, một chuyện mà đến anh cũng khó chấp nhận, chỉ là một người phụ nữ thôi...
Khi đến nơi đó, biết
Lưu Ly đã an toàn trị thương trên phi cơ của Bạch Dĩ Hiên, anh mới thở
phào nhẹ nhõm. Lưu Ly dưới sự chăm sóc của Lương Kỷ Khiên sẽ tốt hơn lúc đó, anh đã vội đến nỗi, chỉ kịp đi cùng một phi công lái máy bay tới,
hoàn toàn không trang bị gì. Đó là một điều nguy hiểm, anh có thể bị ám
sát bất cứ lúc nào, nhưng anh chỉ thực sự an tâm, khi nghe cô còn sống.
Trái tim anh từ lúc nào đã điều khiển lý trí của anh? Anh không thể chấp nhận điều này, trên cương vị là chủ nhân của Lãnh gia.
Vì vậy
anh dứt khoát quay về. Là Giả gia đã nhúng tay vào, chính Giả gia đã lợi dụng sinh vật như E.f, gửi một mã lệnh giả, cũng qua đó lợi dụng Chu
Khuynh Cơ. Mục tiêu vừa là Chu Tử Đằng, vừa là Mạc Lưu Ly, chính là cảnh cáo cho Lãnh gia và Bạch gia chuyện Giả gia sẽ hợp tác với Chương gia
nếu nhất cử nhất động của hai gia tộc gây bất lợi cho Giả gia, cũng
chính Giả gia đã gửi tọa độ địa điểm cho Bạch gia để mà cứu người, cũng
ngầm ý cho sự cảnh cáo của mình. Bạch Dĩ Hiên cũng biết điều đó, lúc
Bạch Dĩ Hiên tới đó, cũng đã sẵn sàng bỏ mất một cuộc thỏa thuận lớn với một gia tộc khác. Mất mà được, được mà mất.
-----------------------------------------------------------
-- Giả Minh Hàm, ông mạo danh gửi tới thủ hạ của tôi một mã lệnh, là ý gì?
-- Chương Du Thần, cậu nóng cái gì, nếu cậu đánh đổi mỏ kim cương, tôi sẽ đổi lại cho cậu một món quà không hề nhỏ.
-- Giả Minh Hàm, thân là giáo chủ giới Hắc đạo, đừng nói vòng vo.
-- Ngay lúc này đây, tôi sẽ cho cậu biết, điểm yếu chí mạng của Bạch Dĩ Hiên và Lãnh Dịch Khiêm.
----------------------------------------------------------
Như con rắn độc đứng sau giật dây, những vị chủ gia tộc còn trẻ còn chưa đủ lõi đời bằng giáo chủ giới Hắc đạo Giả Minh Hàm. Chính vì vậy, để giữ
mối quan hệ, Lãnh Dịch Khiêm đã chủ động bàn hôn sự với Giả Tư Lộ, con
gái của ông ta, người đã công khai theo đuổi anh giữa thanh thiên bạch
nhật, đánh dấu quyền chiếm hữu tại những bữa tiệc. Chương gia là một
địch thủ mạnh, nếu để hợp tác với Giả gia, như vậy là nối giáo cho giặc
rồi. Giả Tư Lộ thì sao, hôn thê thì sao, vợ chính thì sao, cũng chỉ là
thêm một người nằm trên giường mà thôi.
Những chuyện tình cảm như thế này, anh nên gạt sang một bên thì hơn. Lại nghĩ tới Lưu Ly, tòa nhà cổ này lại là nơi có hệ thống bẫy cùng bảo mật tốt nhất, Lưu Ly ở đây
sẽ an toàn hơn, Giả Tư Lộ là một người phụ nữ cay nghiệt không kém, cùng mẹ anh đều rất vừa ý nhau, một nhân tình nhỏ Lưu Ly không nên ngu ngốc
đối đầu với Giả Tư Lộ, mà anh cũng không cần một nhân tình thiếu suy
nghĩ như vậy...
Mưa vẫn đổ không ngớt, có người nước mắt vẫn hằn
chưa khô, có người suy tư vẫn chưa yên giấc, nhưng có người được che chở an bình ngủ suốt đêm.
Ánh nắng le lói chiếu vào, bản nhạc
"Memory" du dương vang lên hòa theo không khí tinh mơ của buổi sớm. Chu
Tử Đằng chợt thức giấc, cô cuộn người, sực nhớ ra điều gì, liền ngồi bật dậy. Nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Chu Tử Đằng chỉ biết vò đầu
bức tai. A trời ạ, cô đã li bì ngủ nguyên một ngày hôm qua luôn đấy sao? Nằm trong nhà của một người khác ngủ ngon lành, còn chịu cho Bạch Dĩ
Hiên ôm ngủ nữa.
Nói như vậy, nói như vậy... ông trời ơi! Cô đã
bỏ mất ba bữa cơm rồi sao? Thật là ác nghiệt quá đi mà, là ba bữa ăn
đấy, vậy mà cô say giấc nồng không thấy đói! Cái bụng lập tức réo lên
từng trận, Chu Tử Đằng vội chán nản leo xuống giường, mở cửa, liền nghe
thấy mùi hương đồ ăn thơm phưng phức quyến rũ mời gọi. Cái bụng đói meo
theo bản năng đã dẫn dắt cô đi xuống dưới sảnh.
Cô thấy một bàn
ăn lớn bày biện toàn cao lương mỹ vị, nhìn ngon đến phát thèm, hương
thơm nức mũi. Nói thật, cô có lẽ sẽ nhào tới ăn ngay nếu không phải e dè Bạch Dĩ Hiên đang điềm đạm ngồi ở cánh phải bàn ăn, lật lật một tập tài liệu. Chu Tử Đằng thực sự đã đói rã ruột, đành mặt dạn tiến tới, kéo
ghế ra ngồi đối diện anh. Thấy Chu Tử Đằng đã ngồi vào bàn ăn, Bạch Dĩ
Hiên cũng buông xấp tài liệu xuống, dùng bữa. Thức ăn nhìn thực sự rất
bắt mắt, Chu Tử Đằng liền hô mời một tiếng, tay nhanh gắp thức ăn.
Chu Tử Đằng gắp ăn thử một miếng thịt bò xào, liền phải ngất ngây. Ngon
quá!!! Liền gắp thử đồ ăn khác, cũng thật là vừa miệng! Bạch Dĩ Hiên
thấy cô khoái chí gắp thức ăn, cũng mỉm cười ăn một món.
-- Hương vị tuyệt vời quá! Đừng nói là anh mời luôn đầu bếp năm sao về nấu đấy nhé!
-- Dù có cho giá trên trời, cũng không ai mời được. - Tao nhã gắp một con tôm nướng, Bạch Dĩ Hiên đắc ý nói.
-- Tầm cỡ vậy sao? Người ấy là ai vậy? - Xới thêm một chén cơm chiên thập cẩm, Chu Tử Đằng thật ngạc nhiên hỏi.
-- Đối diện em.
Nghe đến đây, tay múc cơm của Chu Tử Đằng chợt khựng lại, liền kinh ngạc
nhìn anh! Chết tiệt, giết người cũng giỏi mà nấu ăn cũng giỏi, không
phải đùa chứ?
-- Anh? Anh cũng biết nấu ăn sao?
-- Ừ. Bởi
vì anh trước kia chỉ là "con riêng", đám người hầu còn không coi trọng,
lại chịu huấn luyện hà khắc. Vì vậy tự chăm sóc mình.
-- A... Tôi xin lỗi... - Nhắc đến quá khứ không mấy tốt đẹp của Bạch Dĩ Hiên, Chu Tử Đằng có chút xót xa.
-- Đừng bận tâm. Bọn họ không còn sống để mà coi khinh anh nữa đâu.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì liền "xì" ra một tiếng, thật đúng phong cách của
Bạch Dĩ Hiên. Cô liền tập trung vào chuyên môn, lấp đầy cái bụng rỗng
của mình, không thể không công nhận Bạch Dĩ Hiên tay nghề rất khá, cô
chỉ giỏi nấu mấy món ăn đơn giản thôi, những món cầu kì như thế này cô
thấy rất mất thời gian. Đang ăn, chợt Chu Tử Đằng dừng lại, cô hỏi:
-- Anh có bỏ cái gì vào đây không đấy? - Chu Tử Đằng gằn hỏi
-- Cái gì là cái gì? - Bạch Dĩ Hiên nhận ra suy nghĩ của cô, anh nhếch môi.
-- Thì là... mấy cái kiểu như... - Là mấy cái kiểu như "xuân dược", Chu Tử Đằng thật tức chết nhìn cái người vốn đã hiểu ý cô vẫn gặng hỏi.
-- Kiểu như? - Bạch Dĩ Hiên nhàn nhã tựa người ra ghế, anh thực muốn nghe
cô nói ra hai từ đó. -- Nếu em hối hả đến thế, vậy thì không cần thứ đó, anh cũng có thể khiến em...
-- Đủ rồi! Anh nghĩ quá nhiều rồi!
-- Chu Tử Đằng thực ngượng muốn chết, vội đứng phắt dậy rời bàn. Đâu
phải tự dưng cô hỏi, chẳng phải anh có tiểu sử mời một con gái của một
gia tộc đã làm phật ý anh ăn một bữa, rồi sau đó hạ dược trong thức ăn,
sắp đặt khiến cô ta giao hoan với anh rể của mình, gây lục đục nội bộ
đấy sao!!! -- Tôi no rồi. Cảm ơn nhiều vì bữa ăn, tôi đi đây!
-- Em đi đâu.
-- Về nhà tôi được không?
-- Không được.
-- Vậy tôi đi tắm. Tôi như con cú hôi nằm lì trên giường từ hôm qua đến
giờ vậy!!! - Chu Tử Đằng bực tức nói, nhất định phải đi tắm mau.
-- Không cần thiết.
-- Tại sao? - Chu Tử Đằng ngớ người hỏi.
-- Anh đã tắm cho em rồi. Hai lần ngày hôm qua và một lần sáng hôm nay . - Bạch Dĩ Hiên nói mà mặt không đỏ, tim không đập.
Chu Tử Đằng nghe vậy, liền chết lặng vài giây.
" Anh đã tắm cho em rồi. Hai lần ngày hôm qua, và một lần sáng hôm nay."
"Anh đã tắm cho em rồi. Hai lần ngày hôm qua và một lần sáng hôm nay".
"Anh đã tắm cho em rồi. Hai lần ngày hôm qua và một lần sáng hôm nay"...
Từng lời của Bạch Dĩ Hiên giáng mạnh vào Chu Tử Đằng, cô chết sững một hồi, mặt đỏ như gấc, hét lên:
-- SẮC LANG!!! Sao anh dám???
-- Chẳng phải đã thấy qua. Nếu em muốn sòng phẳng, lần sau anh sẽ cho em... - Bạch Dĩ Hiên vô cùng bình thản tiếp lời.
-- Anh im đi!!! Chết tiệt!!! Tên háo sắc này!!! Anh tắm gì mà tắm lắm thế, ba lần rồi đấy!!? - Chu Tử Đằng cản thấy huyết áp như lên đến nơi.
-- Anh sợ em sẽ trở thành con cú hôi nằm lì trên giường từ hôm qua đến giờ. - Vẫn thản nhiên trả lời.
Chu Tử Đằng mặt đỏ tía tai, cái tên này rõ ràng là lợi dụng, là lộ liễu sàm sỡ! Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, Bạch Dĩ Hiên thực thấy nóng người, Chu Tử Đằng toan giận dỗi bỏ đi đã bị anh nắm tay kéo về lại.
Bạch Dĩ Hiên đè ghì cô lên bàn, hôn cô ngấu nghiến. Chu Tử Đằng bất ngờ tột
độ, cô vô cùng tức giận, nhưng không kháng cự, lúc nãy vì sĩ diện, ăn
chưa đủ no, không có sức. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Bạch Dĩ Hiên vô
cùng vui vẻ, liền dời môi xuống hõm vai của cô, tay kia không yên phận
mà vuốt ve nơi đẫy đà, trêu chọc hai nhũ hoa nhạy cảm. Lại thấy cô không phản ứng, anh liền ngước nhìn lên, chợt thấy cô mắt nhằm nghiền, ngủ
mất.
Bạch Dĩ Hiên đầu chảy ba vạch đen, không hiểu chuyện gì xảy
ra thì bỗng nghe tiếng vọng của Lương Kỷ Khiên mới mở cửa phòng bước ra, Lương Kỷ Khiên đứng trên hành lang, vô cùng ngạc nhiên hỏi.
-- Ồ! Sao lại để cô ấy nằm đây?
-- Lương - Kỷ - Khiên, cô ấy bị sao thế này? - Bạch Dĩ Hiên gằn từng tiếng.
-- Hả? Thì là liều thuốc ngủ dưỡng thương cậu yêu cầu tôi lặn lội từ Ý
nhập về đấy. Hồi nãy mới bỏ một chút vào đống thức ăn cậu nấu. Sau 20
phút sẽ tác dụng Đừng lo, nó không thấm thía với cậu đâu! - Lương Kỷ
Khiên thực sự vô tư cười nói mà không hay biết rằng mình vừa phá hỏng
chuyện tốt của ai đó.
Bạch Dĩ Hiên mặt đã đen lại, sát khí đằng đằng gằn từng tiếng:
-- LƯƠNG - KỶ - KHIÊN! Tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết!!!