Chu Khuynh Cơ ôm một bụng bê bết máu la dữ dội, đầu tóc rũ rượi, giayz nảu quằn quại, kêu rên thảm thiết:
-- Trời ơi... Trời ơi! Xin cứu con tôi, cứu con tôi!
Đám đông xung quanh nháo nhào cả lên, đám phóng viên thì cũng hoảng hốt đứng chết sững, chỉ có vài người hoàn hồn mới run run chụp lại hiện trường mà thôi. Cánh bảo vệ cũng rối rít chạy đi gọi bác sĩ, người khác thì xúm lại từ từ bế cô ta nằm lên ván. Chỉ một lát sau, bác sĩ, y tá đều hì hục đến đưa cô ta vào phòng cấp cứu. Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, còn sợ hãi bàn tán gần đó làm cái bệnh viện trở nên rộ hơn. Có người còn nhanh tay gọi báo cảnh sát. Có người còn toan lên tiếng "vì chính nghĩa" tới dạy dỗ Chu Tử Đằng nhưng bỗng tái đi khi thành ánh mắt lạnh băng của cô. Cô trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt phong thu nâu đỏ giờ như chứa cả biển lửa.
Chu Tử Đằng sắc mặt vô tình nhìn vết máu loang lổ dưới sàn nhà, ánh mắt lạnh lẽo đi vài phần. Sau đó, cô sải bước đi ra, người xung quanh bỗng nhiên cảm thấy bị áp bức bởi khí thái lãnh đạm của cô liền tự động im thin thít nhường đường. Ra khỏi bệnh viện, Chu Tử Đằng nhìn vết cào mà Chu Khuynh Cơ để lại trên da thịt cô, không khỏi rẻ rúng con người này.
Chu Khuynh Cơ, cô quả là không có tính người! Hẳn cô ta đã nhận ra đứa trẻ trong bụng mình không phải là con của Bạch Dĩ Hiên, muốn phá cũng không được mà sinh ra lại càng không xong. Chính vì vậy mà một công đôi việc, ngụy tạo hiện trường giả để vu oan giá họa cho cô, sẵn tiện có thể bị "tai nạn sẩy thai" luôn sao? Hay đấy, kiếm cớ gây chuyện, đồn thổi bóng gió đưa cô vào thế "tình nhân" nổi đóa hãm hại "vợ chính" sao? Tất nhiên là những người phụ nữ đã có chồng con sẽ ủng hộ cho cô ta rồi, suy ra cô là người có tội! Cô ta quả là độc ác khi dùng kế này, nhưng cô ta quả là nhẫn tâm vì kế hoạch mà tính mạng đứa con trong bụng của chẳng màng.
Nghĩ đến con người lòng lang dạ sói kia, tay Chu Tử Đằng bất giác siết lại. Tôi càng nhân nhượng cô, cô càng không biết điều mà bày mưu tính kế. Không tống mẹ con Quách Mộng Thu vào tù, không biết rồi còn ai sẽ là nạn nhân cho mưu sâu kế hiểm của hai mẹ con họ. Tay Chu Tử Đằng siết mạnh đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt, cô lạnh người sải bước đi, ngày hôm nay, vì sự nhu nhược và hờ hững của cô, một sinh linh vô tội đã bị cuốn vào mưu đồ tàn độc của người phụ nữ âm hiểm kia. Chu Khuynh Cơ, tôi trước nay không thích thù hằn đáp trả bất cứ người nào, tuy nhiên đối với tôi, cô không còn nằm trong phạm vi "người" đó.
Chu Khuynh Cơ tại bệnh viện ngày hôm đó được xác nhận là đã sẩy thai, cây bút cắm xuyên qua bụng cô ta đã làm ảnh hưởng tới thai nhi. Cô ta khóc la om sòm, đau khổ quằn quại đến lả người thiếp đi, khi u mê vẫn gọi con của mình và Bạch Dĩ Hiên. Chu Tử Đằng thực với cô ta chẳng có một chút thương cảm, cô ta là sát thủ, tự khắc biết dùng lực để tránh nguy hại đến tính mạng của mình. Cũng khá khen cô ta cũng phải chịu đau tự đả thương mình rồi phải cất công la ó đến vậy, chỉ xót thay cho đứa trẻ chết oan trong bụng cô ta. Vậy mà cô ta chẳng mảy may thương xót cho hài nhi trong bụng, người như cô ta, không đáng là mẹ.
Chu Tử Đằng đôi mắt lãnh đạm nhìn trang báo đăng tin ầm ĩ, hình tượng của cô trong mắt công chúng đã giảm đi đáng kể, họ nói cô ác độc, có thể vô tâm hết lần này đến lần khác cướp đi người chị mình yêu, lần này còn rắp tâm hãm hại đứa cháu ruột trong bụng Chu Khuynh Cơ. Nhưng cô biết, nếu mẹ con Quách Mộng Thu đã tính kế, thì cái kế này, không chỉ dừng lại ở đây.
Chu Tử Đằng tắt máy tính, công ty của cô dạo này lục đục rất nhiều chuyện. Vừa phải lo tài chính cho gia tộc Esmeé vượt qua khủng hoảng, vừa phải lo đối đầu trước sự cạnh tranh của công ty Chu thị do Chu Quân Dạ đứng ở sau điều hành. Cô nhẹ nhàng nâng chén nhấp một ngụm trà, sẵn sàng đối mặt với hung tin thứ hai. Quả như Chu Tử Đằng nghĩ, Dahlia một bộ dáng hoang mang cực độ, hớt hải chạy vào phòng làm việc của cô, thở không ra hơi. Trái lại với dáng vẻ hoảng loạn của Dahlia, Chu Tử Đằng vẫn bình tĩnh, cô đặt tách trà xuống, điềm đạm nói:
-- Có chuyện gì vậy.
-- Trời ơi Giám đốc! Sao cô có thể thản nhiên tới mức này? Cả công ty hiện giờ đang náo loạn hết cả lên!!!
-- Nói rõ ràng đi.
-- Giám đốc, lần này khốn đốn thật rồi! Bộ sưu tập thời trang ta mới ra mắt sáng hôm qua, đã bị dính nghi án bản quyền rồi!!!
-- Ồ, vậy sao. -- Chu Tử Đằng chậm rãi mở laptop lên, quả nhiên bản tin nóng hổi trên các diễn đàn thương mại là nghi án bản quyền thiết kế của công ty cô.
-- Giám đốc, không phải cô hốt hoảng tới mức tê liệt rồi không? Không hiểu tại sao, bản thiết kế thời trang mà ta mới ra mắt thị trường ngày hôm qua lại rất hao hao giống mẫu sưu tập của công ty Chu thị ra mắt trước chúng ta hai tiếng!
-- Phản ứng của dư luận là gì?
-- Tất nhiên là bảo chúng ta "ăn cắp" ý tưởng rồi! Không thể nào tin được! Bộ sưu tập của công ty Chu thị ra trước chúng ta, mẫu thiết kế còn cầu kì hơn chúng ta rất nhiều. Mà hai bản thiết kế của hai công ty lại có nét giống nhau đến kì lạ. Thì chắc chắn dính phải nghi án "đạo ý tưởng" rồi! Mà người dính lại là chúng ta!
-- Về phía công ty Chu thị? -- Chu Tử Đằng thờ ơ hỏi, lướt lướt xem bảng tin, có phần chế giễu Chu Quân Dạ. Nhà họ Chu có một truyền thống không bỏ được đó chính là "khinh địch"!
-- Chu tổng đang rất gay gắt vụ này! Gì mà sẽ kiện tụng công ty Glycine về mẫu mã bản quyền. Lần này dứt khoát sẽ không dung túng kẻ làm ăn không ngay thẳng! Chết rồi, giám đốc ơi, rõ ràng bản thiết kế đó là do công ty chúng ta vất vả vẽ nên, cớ sao lại bị gán mác "ăn cắp" cơ chứ! -- Dahlia rầu rĩ hẳn đi, cô cảm thấy uất ức cho công lao miệt mài đêm ngày bị đổ sông đổ bể, đã vậy còn bị cho là "hàng nhái"! Thử hỏi có tức không.
Chu Tử Đằng chỉ trầm ngâm không nói gì, từng ngón tay lãnh đạm gõ bàn, lát sau buông một câu:
-- Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi.
-- Vâng...
Dahlia ủ dột bước ra khỏi phòng để lại không gian suy nghĩ cho cô. Chu Tử Đằng xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, cũng khéo khen cho mẹ con Chu Khuynh Cơ rắp tâm dàn dựng rất hay. Chu Khuynh Cơ "bị" cô làm cho sẩy thai, vừa xóa được cốt nhục không phải của Bạch gia trong bụng, vừa có thể giá họa cho cô. Sau chuyện này, công ty cô lại dính nghi án bản quyền. Chu Quân Dạ là cao thủ công nghệ, đột nhập vào hệ thống công ty lục tìm mẫu thiết kế của cô rồi gấp rút làm một mẫu thiết kế mới. Lựa chọn thời điểm thích hợp để tung ra trước cô, và thế là cô trở thành người "ăn cắp" ý tưởng một cách "trùng hợp".
Cô trước kia có "tiền án" phá hoại hạnh phúc của Chu Khuynh Cơ và Trình Phong Lữ. Lần này cô ta lại mập mờ bóng gió nói cô và Bạch Dĩ Hiên, thiên hạ không biết chuyện ắt sẽ nghĩ cô tiếp tục đi câu dẫn người sẽ làm cha của đứa bé trong bụng cô ta. Cô ta sẩy thai, đương nhiên mọi tội lỗi sẽ kéo lên "phận tiểu tam" là cô! Còn chưa kể đến, Pháp xui xẻo thời điểm này kinh tế lại đang khó khăn, công ty Vulgaris của gia tộc Esmeé cần tài chính để vượt qua. Vừa vặn cô đang dính vào những lùm xùm này, thì chuyện công ty cô "ăn cắp bản quyền" là điều "dễ hiểu". Tức là cô đang khủng hoảng mà đánh liều, tinh thần sa sút nên không làm được gì ra hồn mới phải "đạo ý tưởng" chứ gì! Thật hay! Còn hô hào kiện tụng cô, đúng là "Vừa ăn cướp vừa la làng"!
Im lặng hồi lâu, cô mới suy xét kĩ lại. Sao Chu Khuynh Cơ có thể biết được cái thai trong bụng mình không phải cốt nhục của Bạch gia mà tìm cách phá bỏ? Bạch Dĩ Hiên vốn kín tiếng, anh không phải là hạng người thích đi rêu rao mọi nơi, chỉ khi là người anh tin tưởng nhất, anh mới nói. Vậy ra, phen này đã có kẻ âm thầm đứng đằng sau giựt dây tất cả. Chu Tử Đằng khẽ xoa xoa bụng mình, nơi đây, có một sinh linh bé bỏng đang dần dần thành hình. Cô bây giờ đã biết được kẻ nội gián nguy hiểm nhất là ai, và cô chắc chắn Bạch Dĩ Hiên cũng biết được điều đó, anh chỉ là đang "giả ngu" cho địch lơ là mà thôi.
Mới ngày hôm qua đây, cô đã vô cùng bí mật mua que thử thai, linh tính được làm mẹ của cô rất mãnh liệt, mặc dù đã được chuẩn đoán là "Suy nhược tinh thần" ở bệnh viện uy tín nhất thế giới. Quả nhiên, que thử thai hiện hai vạch, cô đang mang trong mình giọt máu
chính thống của anh. Cô thực sự rất bất ngờ với điều này, cô vui mừng mà cũng cảm thấy lo lắng. Bệnh viện S.S.C của Lương Kỷ Khiên nổi tiếng khắp thế giới mà lại có chuyện chẩn đoán sai, dù chỉ là việc khám thai cỏn con này mà cũng hời hợt đến vậy? Huống hồ cô được xem là "khách V.I.P", chẳng lẽ còn để xảy ra sai sót trầm trọng vậy? Cô nhớ lúc đó Lương Kỷ Khiên có đi vào, ai biết họ nói gì trong đó. Nhưng cô tin chắc, anh ta có toan tính, cô không thể không hoài nghi anh ta.
-- Con yêu, mẹ sẽ bảo vệ con, bằng mọi giá!
Bạch Dĩ Hiên lại trùng hợp vắng mặt ngay lúc cấp bách như vậy, thừa cơ cho Chu Khuynh Cơ lộng hành, cô lại không liên lạc được với anh, nhất định không phải là "ngẫu nhiên". Và tất nhiên điều này, Bạch Dĩ Hiên không phải là không biết. Ở tại nơi rừng rậm mưa trút xuống ầm ầm, anh đã đến được đến chân núi. Mọi người ai nấy cũng đã mệt lả người, đều phải gắng sức chống trụ. Họ thật khâm phục Tôn chủ của họ, cùng đi quãng đường như Ám vệ, lại là tiên phong đi trước dọn dẹp chướng ngại, ấy thế mà trông anh chẳng có vẻ gì là thấm mệt.
Anh còn bị thương nhiều hơn họ, ấy thế mà còn chẳng kêu rên một tiếng, mặc cho cơn mưa dữ dội tát vào mặt mà vẫn nhanh chân đi tiếp. Các Ám vệ khác thực thấy hổ thẹn, như được tiếp thêm sức lực mà đồng hành cùng anh.
Bạch Dĩ Hiên leo vào hang đá ẩm mốc, nơi đây rắn rết chui rúc trong kẽ hang, nếu không cẩn thận lại bị con côn trùng nào đó cắn thì khốn. Tiêu Khiết cũng lần theo sau, bước lên sau cùng là các Ám vệ, cuối cùng cũng tới nơi, họ thấy phấn chấn hơn bao giờ hết. Tiêu Khiết liền nhanh nhẹn bảo:
-- Mau đi rà soát các kẽ hang, chìa khóa có thể giấu trong đó!
-- Tốn công vô ích. -- Chợt Bạch Dĩ Hiên điềm đạm cất giọng, anh lấy tay lần mò theo các vách đá như đang tìm kiếm dấu hiệu gì đó.
-- Tôn chủ? -- Các Ám vệ tay đang lơ lửng giữa không trung khó hiểu hỏi, họ đang định thọc tay vào các ổ đá để mò mẫm.
-- Nếu cho tay vào, không những không tìm được chìa khóa mà còn bị côn trùng cắn. -- Anh lãnh đạm tiếp lời -- Chìa khóa chắc chắn giấu ở những khe đá có nhiều rắn rết, không cần phải trả giá lớn như vậy.
-- Nhưng Tôn chủ, nếu vậy thì ta lên hang núi làm gì? -- Nghe Tôn chủ của họ để tâm tới tính mạng của họ như vậy, họ thực có chút cảm động nhưng ngài sẽ không bao giờ phí công vô ích làm chuyện vô bổ đi!?
Bạch Dĩ Hiên lặng thinh không nói, anh vẫn đang lần theo các gồ đá, chợt vách đá dài đang suôn bỗng có chỗ lõm vào, anh liền nhếch môi cười. Anh dùng lực ấn vào thật mạnh, tức thì chỗ đá đó sụt vào, tiếp theo là hang đá đó rung chuyển rất lớn. Hang đá ầm ầm chuyển động, bụi đá sập văng khắp nơi. Đến khi Tiêu Khiết mở mắt ra thì đã thấy vách đá khi nãy chầm chậm tách ra như mở hai cánh cửa. Ở trong có một không gian ngầm, chứa một chiếc trực thăng sừng sững.
Đoàn Ám vệ nhìn mà ngây người, hóa ra trong hang động này còn có một động ngầm giấu cả một chiếc trực thăng. Bạch Dĩ Hiên trèo lên chiếc phi cơ, vẫn còn hoạt động tốt. Tiêu Khiết nhìn hình dáng quen thuộc của chiếc trực thăng mà đứng đơ ra đó:
-- Gì chứ! Tôn chủ! Cái này, là chiếc trực thăng yêu thích nhất của Bạch gia Đệ nhất Lão đại -- Bạch Kỳ Sơ đây mà!
Tiêu Bách, cha nuôi của anh có lần đã cho anh thấy qua bức ảnh chụp chiếc trực thăng này. Đây là chiếc trực thăng 'Guerra Privati' thiện chiến hạng sang thời đó, nhưng mục đích của nó lại là để cho Bạch thượng chủ lái đi dạo ngắm cảnh, cha anh cho đến giờ vẫn tiếc hùi hụi vì chưa một lần để con "chiến tước" này trổ tài lâm trận. Kể ra thú vui của Bạch thượng chủ thật quái đản, trước đây khu rừng này không phải để dựng tạo tập huấn mà là nơi nghỉ mát của ngài, ngài hay vào đây săn bắn khi còn trẻ. Chiếc trực thăng này thì ra đến bây giờ không phải là mất tích mà được ngài đỗ ở đây. Bạch Dĩ Hiên bật công tắc, điềm nhiên mở miệng:
-- Từ hồi 13 tuổi, bị bắt đi tập huấn. Ông nội quẳng ở đây, đơn độc một mình, nhiệm vụ là phải tự thân sống sót trong ba ngày. Lần đó vô tình phát hiện ra chiếc trực thăng này, chỉ trách lúc đó không biết lái, nếu không chưa tới ba ngày, chỉ cần một ngày là đã thoát ra. Lần này hữu dụng.
Thấy Bạch Dĩ Hiên đã an vị ở ghế lái, Tiêu Khiết liền trèo lên ở ghế phụ. Các Ám vệ khác cũng biết nhiệm vụ, liền tức tốc dỡ đá dọn đường, dùng vũ khí đập khoét cửa hang cho rộng hơn để trực thăng dễ dàng đi ra. Bạch Dĩ Hiên đẩy lái cất cánh, các Ám vệ khác liền điêu luyện nhảy lên, trước hết cứ thoát khỏi đây, lúc quay về rồi sẽ cử người tới đón những Ám vệ còn lại. Bạch Dĩ Hiên nắm chặt tay lái, đôi mắt anh lạnh đi, quả nhiên người gần ta nhất là người có thể đâm sau lưng ta nhất. Nếu anh không biết đến động ngầm chứa chiếc trực thăng này, có lẽ phải nán lại đây ít nhất hai ngày mới có người tới ứng cứu. Mà không biết anh vắng mặt, đã có những chuyện động trời gì xảy ra. Lần này, anh sẽ không lưu tình với ai nữa.
Bởi vậy mới nói, Chu Tử Đằng cùng Bạch Dĩ Hiên khá giống nhau, nếu có ai dám hãm hại người họ yêu thương, thì kết cục chỉ có ba từ "không lưu tình" mà thôi!
Hiện trạng lúc này của Chu Tử Đằng rất rối ren, nhưng cô lại chẳng mảy may lo lắng. Những kẻ thường đắc ý vênh váo tưởng mình hơn người, thực ra cũng chỉ là "ếch ngồi đáy giếng". Dùng những chiêu thức hèn hạ đâm sau lưng cô? Vậy thì họ vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở sau cô! Các mặt báo chí đã rầm rộ đăng tin, phương tiện truyền thông cũng ầm ĩ hết mức, có người biết suy nghĩ thấu đáo liền lên tiếng bảo vệ cô, có người vốn định sẵn thành kiến liền đồn thổi lớn chuyện.
Từ Lục Giai nhìn tin tức "sốt dẻo" này mà trầm ngâm. Cái đồ ngốc ấy, lúc nào cũng thờ ơ trước những chuyện này. Là phụ nữ, vậy mà lúc nào cũng tự gánh vác một mình, em yếu đuối chút để người ta bảo vệ không được sao? Chẳng trách, đàn ông người nào cũng sợ phụ nữ tự lập. Mà tính kiên cường ấy, lại là một nét rất riêng của Chu Tử Đằng, người con gái mạnh mẽ mà lại sống nội tâm. Từ Lục Giai thở dài, ánh mắt thoáng chút mông lung, sau đó anh cười nhẹ, nhấc điện thoại lên. Cô bình thản như vậy, e rằng là đã có chuẩn bị trước, e rằng là sẽ chơi họ lại một vố đau. Vậy ra anh cũng nên giúp ích chút nhỉ!?
-- Alo, Ngũ Tần xin nghe.
-- Anh rể! Em mượn anh chút được không?
-- Lục Giai? Hiếm khi thấy gọi cho anh đấy! Có chuyện gì vậy?
-- Thôi nào, anh thừa biết mà! Em gọi cho "Bất bại Pháp trường _ Đệ nhất Luật sư Tần Ngũ" thì có thể là việc gì cơ chứ? -- Từ Lục Giai cười khẩy.
-- Anh đã "gác kiếm tu tiên", "mai danh ẩn tích" hai năm rồi, Lục Giai, em biết mà. Anh chắc đã xuống phong độ rồi! -- Ngũ Tần ở đầu dây bên kia cũng cười nhẹ. Từ Lục Giai là người chẳng bao giờ phiền hà phải nhờ đến anh, mời cả Đại luật sư như anh, vậy vụ án quan trọng đến mức nào cơ chứ.
-- Anh rể, "Tần Ngũ Đệ nhất luật sư", một năm nhận chưa tới bốn vụ kiện, mà vụ kiện nào có mặt anh đều đắc thắng. Anh đại diện cho chính nghĩa mà, đâu phải cứ là kẻ vung tiền mới mời được! Phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi! Em tin chắc anh sẽ làm "họ" ngóc đầu dậy cũng không nổi.
Ngũ Tần nghe vậy thì bật cười, vì một số lí do mà "Tần Ngũ Đại luật sư" đã lặn mất khỏi Pháp trường. ( Tất nhiên là để an bề gia thất với Từ Tiêu Vũ rồi! ) Hiếm khi Từ Lục Giai nhờ vả anh, sao anh có thể không đi chứ.
-- Lục Giai, là hai vụ án, một là về nghi án bản quyền và sự việc làm sẩy thai của Chu Tử Đằng phải không?
-- .... Anh có thể cho em chút mặt mũi được không? Em dễ đoán đến vậy ư?
-- À. Nó viết rõ lên giọng điệu lo lắng của em đấy thôi. Anh sẽ giúp em, nhưng thực hiện cho anh một điều kiện đấy!
-- Em biết rồi. Anh cứ đi thu thập chứng cứ đi!
-- Được rồi.
Gác máy lại, Từ Lục Giai lặng lẽ thở dài. Trái đất này thật tròn, nếu đã là vô phận, tại sao số mệnh cứ se duyên?