CHAP 53:
Cánh báo chí đang rầm rộ lên chuyện này, bệnh viện nơi Chu Khuynh Cơ điều
dưỡng lúc nào cũng nườm nượp phóng viên. Quách Mộng Thu đôi mắt buồn rầu lẳng lặng nhìn con gái mình sắc mặt xanh xao, thân thể gầy guộc đang
thiếp đi trên giường bệnh. Thợ chụp ảnh bị chặn ngoài cửa vẫn đang cố
dướn người tới chụp lại khoảnh khoắc này. Đài báo "Newsy" -- nổi tiếng
nhất trên phương tiện thông tin đại chúng, đã cử phóng viên đến và đã
được chấp nhận phỏng vấn.
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc, máy quay đã lên hình trực tiếp, bắt đầu cuộc phỏng vẫn. Quách Mộng Thu cũng ngồi chỉnh tề lại, phóng viên cũng bật micro sẵn sàng ghi hình.
-- Xin chào Chu phu nhân, xin cho biết hiện trạng của tiểu thư Chu Khuynh Cơ hiện nay ạ?
Quách Mộng Thu nghe vậy, đôi mắt đượm buồn. Những người hóng chuyện đứng ngoài hành lang dòm vào mà cũng thấy xót thay.
-- Bác sĩ nói, không giữ được đứa trẻ... Con gái tôi được cứu sống, nhưng
sẽ để lại vết sẹo thâm... mà tôi cũng không biết con bé sẽ suy sụp như
thế nào khi biết con nó không còn nữa...
Nói rồi, Quách Mộng Thu run run lấy khăn chấm nước mắt, phóng viên thì vô cùng chuyên tâm hỏi tiếp:
-- Vậy về vụ việc này, bà thấy thế nào?
-- Tôi còn biết làm thế nào...? Người ta nói "Mấy đời bánh đúc có xương,
mấy đời dì ghẻ đi thương con chồng", thực tôi cũng chịu nghiệt lắm! Con
bé Chu Tử Đằng vốn không ưa gì mẹ con tôi, nghĩ thương con bé thiếu thốn tình mẫu tử từ nhỏ, tôi luôn răn dạy Cơ nhi phải biết nhường nhịn em,
đừng chấp nhặt em tội nghiệp...
Tới đây, giọng của Quách Mộng Thu bỗng nghẹn ngào...
-- Mà ngờ đâu... là lỗi tại người mẹ này... đã hại con gái mình... Trời
ơi, khi xưa con chồng có làm sai tôi la cũng không dám la, huống chi là
đánh đập! Toàn là quay sang trách móc Cơ nhi này nọ, con nó tủi thân mà
nó cũng biết phận, chỉ gật đầu chứ không dám nói gì em nó nữa... Mà tôi
nào hay, con bé Chu Tử Đằng nó quá quắt đến mức này... Lần trước Trình
thiếu chia tay Cơ nhi cũng vì nó, thì con gái tôi nhường hạnh phúc cho
em nó, ngậm ngùi tìm hạnh phúc khác...
Quách Mộng Thu lúc này thì bật khóc nức nở, máy ảnh ở ngoài vẫn chụp nhấp nháy không ngớt:
-- Ai dè, cũng không yên... Nó rắp tâm không muốn Cơ nhi được sống an lành hay sao ấy... Lần này... lần này còn tước đi cốt nhục của nó... Trời
ơi, tội con gái tôi chưa, như thế này thì nó biết ăn nói sao với nhà
trai đây...
Ai nấy nghe Quách Mộng Thu nghẹn ngào nói vậy thì
thật thương thay cho mẹ con Chu Khuynh Cơ. Chợt mí mắt Chu Khuynh Cơ khẽ động, người phóng viên liền thốt lên:
-- A! Cô nhà tỉnh rồi kìa!
Mọi ống kính lập tức chĩa vào Chu Khuynh Cơ đang từ từ mở mắt. Chu Khuynh
Cơ thẫn thờ nhìn quanh, rồi bất giác đưa tay xuống bụng, đờ đẫn hỏi
Quách Mộng Thu:
-- Mẹ, con của con có ổn không? Mẹ... sao ở đây lại nhiều người thế này... Sao họ lại quay phim con...
-- Con ơi... Con đừng hoảng... Con còn trẻ... còn có thể sinh đứa khác...
Quách Mộng Thu giọng đứt quãng nấc từng tiếng, cảnh tượng lúc này thực rất
thương tâm, thật có thể khiến người ta sụt sùi khóc sướt mướt như những
thước phim ướt át. Chu Khuynh Cơ nghe vậy, khuôn mặt chợt biến sắc, từ
thững thờ cho đến sửng sốt. Lát sau, cô ta điên loạn giãy giụa, hét
toáng lên, cô ta kịch liệt vùng vẫy làm mọi người giật mình, buộc bảo vệ phải vào kìm cô ta lại:
-- Trời ơi!!! Con tôi!!! Thả tôi ra!!! Thả tôi ra!!! Tôi phải tìm con của tôi!!!
-- Cô ơi bình tĩnh lại... Y tá đâu! Mau vào xem xét tình hình!!!
-- Con gái, con nằm xuống nghỉ đi đã!!!
-- Mẹ ơi! Mẹ! Là Chu Tử Đằng! Là Chu Tử Đằng hại chết con của con! Con rắn độc ác nhân! Mẹ thả con ra! Con nhất định phải bắt nó đền mạng cho con
con!!!
Tiếng Chu Khuynh Cơ quằn quại gào thét làm kinh động khắp
bệnh viện. Phóng viên thì nháo nhào cả lên, người bên ngoài cũng bị dọa
hoảng sợ mà rủ tai nhau, bảo cô chắc trước giờ nhẫn nhục kìm nén nhiều
quá nên giờ mới bị kích động như vậy. Mãi sau khi đám bác sĩ hì hục chạy tới tiêm cho Chu Khuynh Cơ liều an thần, mọi người mới tản ra, trên
đường vẫn không ngớt lại bàn tán. Đa phần là thương cảm cho mẹ con Chu
Khuynh Cơ bất hạnh và xỉa xói Chu Tử Đằng nhẫn tâm.
Cũng vì
chuyện này mà sau khi bộ sưu tập của công ty cô dính nghi án bản quyền,
cộng đồng mạng liền thể hiện sự thông thái của mình, đưa ra các giả
thiết rất chi là hợp lí, khẳng định chắc chắn Chu Tử Đằng rắp tâm hãm
hại chị mình và trả đũa công ty cha mình nhưng không thành. Đại diện cho công lí, họ ầm ĩ muốn bắt cô phải chịu tội trước pháp luật. Tất nhiên,
mọi việc dễ dàng đi theo đúng dự tính của Chu Quân Dạ.
Chu Khuynh Cơ trước giới truyền thông nói muốn sang phòng bệnh của Chu Cảnh Điềm
gặp cha để giãi bày tâm sự, hành động này cũng khiến người người càng
thêm yêu cô con gái hiếu thảo dù bị chấn động tinh thần vẫn không quên
cha. Còn Chu Quân Dạ, lần thứ ba đặt chân tới bệnh viện, hào hoa ngút
người, đốn tim các cô gái thì lãnh nhiệm vụ "đỡ đần chị gái cùng lên
thăm cha".
Mà thực ra họ nào tốt vậy, chỉ là phòng bệnh của Chu
Cảnh Điềm là phòng V.I.P nằm cao nhất, dãy hành lang vắng vẻ hơn nhiều.
Chu Quân Dạ cùng Chu Khuynh Cơ lên đây để bàn chuyện, Chu Cảnh Điềm thì
điên điên khùng khùng, họ chẳng để tâm ông ta nữa. Hai chị em họ vào
phòng, đóng cửa lại, quan sát thấy Chu Cảnh Điềm đang ngủ say như chết,
cô ta tháo bộ mặt u uất xuống, âm hiểm cười:
-- Tình hình sao rồi?
-- Vẫn tốt. -- Chu Quân Dạ nhếch môi -- Nhờ hiệu ứng của chị, đông đảo
cộng đồng mạng đứng về phía chúng ta. Cái công ty chết dẫm của chị ta
thực tồi tệ, hệ thống ấy tôi hack vào mấy hồi. Vậy mới nói, học thức
không có, trường đời chưa rõ mà cứ đua đòi lập công ty. Chắc chị ta
tưởng hệ thống bảo mật bằng vân tay của chị ta vậy là cao lắm, quả thật
rất khó để xâm nhập, nhưng cũng chưa khiến tôi phải hao tổn quá nhiều
tâm trí. Tôi đã có dấu vân tay của chị ta rồi, dù có lục lọi điều tra
lại thì cũng sẽ tưởng chính chị ta tự vào hệ thống thôi.
-- Cẩn thận lường trước lường sau!
-- Chị chớ có lo. Tôi tin cô ta, nhu nhược thành tính, nóng nảy thành thói chắc sẽ hô hào này nọ, rảnh làm hỏng chuyện thôi. Tôi lấy sản phẩm của
công ty cô ta thì sao, ai sẽ tin cô ta chứ! Tôi tung ra trước, uy tín
Chu thị thành lập đã lâu so với cái công ty cô ta mới xây dựng, cộng với lùm xùm của cô ta dạo này, ai rồi sẽ tin cô ta? Sớm muộn gì, Chu thị là của tôi, mà công ty Glycine, vẫn sẽ là của tôi nốt!
-- Được rồi, nói khẽ thôi, lỡ ông ta thức dậy thì khốn! -- Chu Khuynh Cơ cười híp
mắt, khẽ liếc sang nhìn Chu Cảnh Điềm vẫn đang mê man.
-- Khỏi lo đi. Lão ta giờ bị bệnh tâm thần, trong bát cháo hồi sáng tôi đã sai
người bỏ ít thuốc mê liều mạnh, không biết trời đất gì đâu, thuốc này
ngấm vào thì quẫn trí thêm quẫn trí thôi! Tôi mà có được Chu thị rồi thì chẳng sợ gì lão ta nữa! Nếu như lão ta biết điều mà im miệng, tôi có lẽ sẽ cho lão sống tốt đến cuối đời. -- Chu Quân Dạ hất hàm, chỉ chút nữa
thôi thì tham vọng làm chủ của cậu sẽ thành hiện thực.
-- Được
rồi, có gì cứ bảo chị! Đứa trẻ trong bụng chị không phải con của Bạch Dĩ Hiên, chị cùng mẹ phải bỏ công bỏ sức mới giải quyết êm xuôi chuyện
này. Coi như là vì đứa bé đã hi sinh mà đừng khiến chuyện này trở nên
công cốc!
-- Tôi biết rồi! Chị cũng thật mưu trí vừa xóa được tạp chủng vừa giá họa cho Chu Tử Đằng, thừa cơ tôi lấn lên. Cứ thế mà làm!
-- Cứ thế mà làm!
Nói rồi Chu Khuynh Cơ cùng Chu Quân Dạ lại che đi lốt quỷ, cùng dìu nhau đi ra khỏi phòng Chu Cảnh Điềm, vô cùng đắc ý vì mọi thứ đang diễn ra mỹ
mãn. Chu Cảnh Điềm cuộn người trong chăn, ông từ từ mở đôi mắt già nua,
tay run run nắm chặt chiếc điện thoại mà Chu Tử Đằng đã lén đưa cho sáng nay, kết thúc đoạn ghi âm. Lũ súc sinh! Vậy mà ông đã yêu thương chúng
ngày này qua tháng nọ, tài sản của ông tin tưởng giao hết cho bọn chúng! Vậy mà chúng quả là mất nhân tính, từng bước từng bước tham lam đoạt
hết mọi thứ! Chuyện này suy cho cùng là do kẻ hồ đồ đáng chết như ông mà ra!
Trời ơi, ông ruồng rẫy nàng Veronique thủy chung để rước về
một con hồ ly thâm hiểm để được cái gì!? Ông còn đần độn nuôi con trai
kẻ khác suốt 18 năm trời mà con cưng bẵm như máu mủ. Còn đứa con gái
ruột thịt tội nghiệp của ông, ông nỡ tâm tước đi mẹ nó, khiến Veronique
chết không nhắm mắt, còn vô tâm đuổi nó đi. Vậy mà giờ đây, người chân
thành duy nhất đến thăm ông, lại là Chu Tử Đằng. Trời ơi... khi xưa ông
đã may mắn biết bao... mà vì những thứ phù phiếm giả tạo, ông đánh rơi
mất hạnh phúc gia đình...
Cầm chặt trong tay chiếc điện thoại chỉ còn 5% pin, ông ấn nút gửi tệp tin ghi âm rõ mồn một hồi nãy tới số máy bất kì, Chu Cảnh Điềm không biết dùng điện thoại, ông chỉ có thể mày mò thật nhanh, kịp thời gửi tập tin vạch mặt bọn xảo trá này. Vừa vặn gửi
tới, là số máy của Mạc Lưu Ly. Đây hẳn là người con bé tin tưởng, vậy
thì ông cũng sẽ tin tưởng theo. Giờ đây, người ta đồn đãi gì ông cũng
mặc, đối với ông, ông tin Chu Tử Đằng, một cách muộn màng.
Từ Lục Giai đang ở biệt thự riêng của Bạch Sở Viên, Bạch Sở Viên dạo này an
ninh rất cẩn mật, thật khó để gặp mặt. Hơn một phần ba thủ vệ riêng của
anh đều phái tới canh chừng biệt thự, cốt để đảm bảo an toàn cho hai
thằng nhóc Andrew và Audrey. Từ Lục Giai phải mất ba tiếng chờ đợi mới
được cho vào. Gặp Bạch Sở Viên, anh hắng giọng hỏi:
-- Chu Tử
Đằng gặp nạn chứ có phải anh gặp nạn đâu mà canh phòng khiếp thế! -- Từ
Lục Giai dạo gần đây khá thân với Bạch Sở Viên, so với Bạch Dĩ Hiên lạnh lùng ảm đạm thì Bạch Sở Viên hợp anh hơn nhiều.
-- Ai biết được
mẹ con ả hồ ly kia lại dùng quỷ kế đa mưu chuyển đối tượng sang chủ nhân gia tộc Esmeé tương lai này. -- Bạch Sở Viên nhỏ một giọt hóa chất vào
ống nghiệm, gằn giọng.
-- Mấy tên nhóc đó là người yêu anh sao?! Hai anh em các người quái đản như nhau, đều bị chị em nhà này hút hồn mất rồi!
-- Tôi chẳng có ý gì với chúng! Chỉ là chúng biểu hiện rất xuất sắc, lại
hợp tính tôi, tôi muốn thu nhận làm học trò mà thôi! -- Quả thật anh
trước giờ với ai cũng khó gần, chỉ có hai tên nhóc này không biết trời
cao đất dày, hết lần này đến lần khác làm anh điên tiết. Mà anh thấy như vậy cũng nên cảm ơn bọn chúng đã làm cuộc sống của anh bớt tẻ nhạt hẳn
đi.
-- Phương thức liên kết hôm trước tôi đưa anh hoàn thiện thí nghiệm thành công chứ?
-- Thành công. -- Trong ống nghiệm mới nhỏ giọt hồi nãy lập tức chuyển
màu, Bạch Sở Viên đắc ý cho vào lọ -- Đã xong! Uống thuốc này vào thì
liên kết giữa anh và Chu Tử Đằng lập tức phá vỡ.
Từ Lục Giai
cầm
lọ thuốc màu tím đặc trong tay, anh có hơi do dự không hiểu vì sao. Chỉ
cần uống thuốc này vào, thì anh và cô, không còn quan hệ nữa, sẽ không
còn những vết thương vô cớ xuất hiện trên người anh, cả hai người rồi sẽ không còn một chút dính dáng gì tới nhau nữa. Từ Lục Giai tay nắm chặt
lọ thuốc, anh thu hết can đảm nhắm mắt đưa nó lên miệng thì bất chợt,
một thủ hạ hớt hải chạy vào:
-- Bạch thiếu gia! Lớn chuyện rồi!
Các giáo chủ họp lại một lần nữa! Đang cãi nhau ầm ĩ vì chuyện mất đứa
trẻ nối dõi tông đường. Các giáo chủ rất gay gắt, muốn Chu Đằng tiểu thư chịu tội danh mưu sát người thừa kế theo đúng luật ngầm.
Nghe
đến đây, tay Từ Lục Giai khựng lại, anh nghe như sét đánh bên tai, không thể suy nghĩ gì nữa. Bạch Sở Viên nghe vậy cũng sững sờ không thôi:
-- Thật láo toét! Họ chính là đang muốn thể hiện uy quyền phán xét của mình! Anh trai tôi đâu?
-- Thưa thiếu gia, ngài huấn luyện Ám vệ ở rừng ngoài vẫn chưa trở về.
-- Chết tiệt! Cô ấy sao rồi!!! -- Từ Lục Giai vẻ mặt giận dữ tột độ, anh túm áo tên thủ hạ, gằn hỏi.
-- Chu... Chu Đằng tiểu thư không thể phản kháng, đã bị áp giải về Dinh thự mật hôm trước rồi...
Tên thủ hạ vừa dứt lời, Từ Lục Giai liền lao ra lấy xe thẳng tiến đến Dinh
thự mật, Bạch Sở Viên vội vã lái xe chạy theo, sao hắn biết được Dinh
thự mật ở đâu? Tuy nhiên, chẳng còn thời gian để thắc mắc, Bạch Sở Viên
nhấn ga tăng tốc tiến tới. Chết tiệt! Lần này Bạch Dĩ Hiên mà biết được, mấy giáo chủ kia chắc chắn sẽ sống không yên. Mà thời điểm này cần sự
đoàn kết, khá khen Chu Khuynh Cơ đã tìm cách li gián, còn lũ giáo chủ
lăm le tạo phản cũng thật biết cách lợi dụng thời cơ gây khó dễ. Quỷ kế
này quả là hay, khâm phục cho một Falanvil C' do Chương Du Thần tự tay
huấn luyện.
-- Cô cứ yên vị, sắp đến nơi rồi.
Chiếc xe đen kịt u ám đang lướt trên phố. Một thủ hạ lạnh lẽo cất lời nhắc nhở Chu Tử Đằng ngồi ghế sau.
Chu Tử Đằng ngồi yên trong xe không dám manh động, ngồi kế hai bên cô là
hai thủ hạ mặt lạnh tanh khác. Cô sau khi rời công ty, xuống hầm lấy xe
bỗng bị đánh ngất rồi áp giải lên xe, cái gì mà "Hội giáo chủ muốn gặp
cô vì tội ám sát người thừa kế", suy nghĩ cho đứa con trong bụng, cô
không dám phản kháng.
Chẳng mấy phút sau, Dinh thự mật u tối,
toát lên mùi chết chóc đã sừng sững trước mặt cô. Hai thủ hạ phía sau
huých đẩy cô đi, cô cũng bình tĩnh đi tiếp, lúc này đây cô không thể tỏ
ra chống đối, tính mạng của cô bây giờ là của hai người, à không, ba
người, còn Từ Lục Giai nữa. Cô bị đưa vào trong, cánh cửa vừa mở ra, cô
đã thấy các lão già mặt mày nghiêm trọng ngồi tầng tầng lớp lớp cách
nhau trong sảnh. Cô bị đưa vào đứng giữa trung tâm sảnh, như thể cô là
một phạm nhân và đang chờ phán xét từ tòa án tối cao. Mà cũng thật nực
cười, hoàn cảnh của cô bây giờ chính là thế còn gì!
-- Ồ, chẳng
phải là cô gái "đụng vào tức không nể mặt Bạch lão chủ" đây sao!? -- Cố
giáo chủ nhìn cô, cười dịu nói. Ông đối với chuyện gì cũng một vẻ điềm
nhiên, không mấy quan tâm chuyện nam nữ, nhưng quả là, cô gái này thật
có chút đặc biệt.
Các vị giáo chủ khác nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì lạ, Cố Đồ Ức xuất ngoại nên không biết nhiều chứ họ biết
tỏng, cô gái này là người phá giải ma trận một chiều của Chương gia đây
mà. Nghe Cố giáo chủ nhắc lại chuyện xưa, họ cũng he hé liếc mắt nhìn
biểu tình của Bạch Thừa Húc, thấy ông vẫn lãnh đạm châm điếu thuốc thì
im lặng. Một giáo chủ khác thu hết can đảm lên tiếng:
-- Nhưng
cũng không vì thế mà giễu võ dương oai! Lại vì chút ghen tuông đàn bà mà gián tiếp sát hại người thừa kế quan trọng ở thời điểm này! Không thể
vì tình cảm riêng mà tha tội được.
-- Đúng vậy, kẻ có tội ắt phải chịu tội! "Công tư phân minh", nếu Bạch thiếu gia vì tình riêng mà
thiên vị bỏ qua, chắc chắn sẽ làm kẻ khác phẫn nộ trong lòng!
--
Nói phải! Luật ngầm đã đề ra, ta phải căn cứ vào đó mà làm theo. Bạch Kỳ Sơ năm đó vì Hạ Nhược Tuyết mà lơ là chính sự, gây thiệt hại lớn lao,
chúng tôi muốn Bạch tôn chủ chứng minh mình chuyện công ra công, riêng
ra riêng. Ấy thế tôi mới tin tưởng được!
Từng lời, từng lời phán
quyết được đưa ra. Chu Tử Đằng nghe mà trống tim đập dồn dập. Hóa ra cái ý chính của họ không phải là vì đứa trẻ thừa kế bởi họ còn chẳng buồn
điều tra cho rõ thực hư, mà cái quan trọng là để làm khó Bạch Dĩ Hiên.
Hình phạt ắt rất nặng, anh chắc chắn sẽ phản đối. Mà nếu anh phản đối,
vậy họ có thể thừa cơ cho rằng anh không "công tư phân minh" này nọ đòi
truất quyền. Nội bộ lục đục nói rằng anh không thể hiện mình sẽ vì lợi
ích chung mà gạt bỏ tình riêng, họ sẽ liên kết với nhau như một cuộc nổi dậy lật quyền. Thực có dã tâm!
Bạch Thừa Húc thừa biết ý đồ của
những lão già coi trời bằng vung này. Ông nhàn nhã thả khói thuốc, các
giáo chủ khác cũng yên tọa chờ phán xét của ông. Ông bình thản cất lời:
-- Có gì minh oan không?
Bạch Thừa Húc hỏi thế, cô có chút giật mình. Minh oan? Đó là điều ngu ngốc,
có thể nói lí với những lão già rắp tâm dìm Bạch Dĩ Hiên xuống này sao?
Cô chẳng có bằng chứng, càng minh oan càng giống kẻ có tội chối bừa,
không khéo lại để sơ hở cho mấy gã đó lấn tới ép hỏi cung. Làm như vậy,
chỉ tổ khiến anh thêm phiền phức, mà cũng chẳng an toàn cho thai nhi
trong bụng, chi bằng:
-- Người thông thái ắt biết thực hư.
Chỉ đơn giản một câu nói, mà khiến các vị giáo chủ ai nấy cũng tím mặt, ý
nói họ "đần độn" sao? Bạch Thừa Húc nghe vậy thì bật cười vân vê cần
thuốc to dài trong tay, một vị giáo chủ ngồi gần đó liền "thay trời hành đạo", gắt lên:
-- Tất nhiên là biết thực hư! Rõ rành rành có tội còn giả vờ thanh cao! Theo luật ngầm là phải mổ bụng moi ruột coi như
đền mạng, nghĩ có công xưa cứu giúp Tôn chủ, giảm xuống còn quất roi da
với ấn ký nung! Còn dám...
Nhưng gã ta chưa nói xong, đã không
thể thốt nên lời nào nữa. Cả sảnh bỗng dưng rùng mình im thin thít, Chu
Tử Đằng nhìn cảnh tượng đó mà há hốc mồm sợ hãi. Chỉ có Cố giáo chủ là
lẳng lặng cười cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Trên kia, cái gã giáo chủ vừa mạnh mồm lên tiếng lúc nãy, đã bị một cây gậy cắm xuyên qua đầu.
Còn không thấy Bạch Thừa Húc động tay, chứng tỏ tốc độ và lực phải mạnh
đến cỡ nào mới có thể một khắc tiễn hắn về chầu trời như vậy.
Gã
ta tức thì ngã rạp xuống đất, máu vương đầy bàn. Bạch Thừa Húc xong xuôi tao nhã lau tay, thủ hạ đứng sau tức tốc dọn dẹp cái xác kia như thể
chưa có gì xảy ra. Bạch Thừa Húc điềm đạm một lượt phóng ánh mắt sâu
ngòm nhìn các giáo chủ vì uy áp của ông mà thu người lại, thản nhiên cất lời:
-- Phép lịch sự tối thiểu là không được xen vào giữa hai người đang nói chuyện.
Các giáo chủ khác vì thế mà im bặt, một đợt sởn gai ốc chợt dựng lên. Cố
giáo chủ Cố Đồ Ức là người bình thản nhất, như thể đã quá quen với tính
cách của Bạch Thừa Húc, cười nhẹ:
-- Vậy Bạch lão chủ định sẽ xử
lí sao? Nếu không phân minh, e rằng sẽ loạn. Mà cũng có kẻ ngầm uất ức,
sẽ quay sang hãm hại gia tộc của cô gái này theo Luật ngầm thuở xưa.
Theo Luật ngầm xưa, thì nếu một người mang phải tội danh ám hại người thừa
kế thì cả gia tộc đó phải cùng gánh nạn. Nhưng sau này Chương Dư Định -
ông nội Chương Du Thần đời trước làm Lão đại, liền sửa Luật sao cho phải lí. Ai làm người ấy chịu, nhưng đối với những gã giáo chủ có mưu đồ thì vẫn áp dụng luật này. Thực ra, gia tộc của vợ Bạch Thừa Húc chính là vì nguyên do này mà chết. Nghe Cố giáo chủ đụng chạm chuyện cũ, ai cũng
một phen khiếp đảm. Lát sau, Bạch Thừa Húc không nặng không nhẹ lên
tiếng:
-- Chẳng phải muốn thử Bạch Dĩ Hiên sao? Kết thúc tại đây, chờ nó về, chính miệng nó sẽ đưa ra phán quyết.
Mọi người nghe vậy, liền gật đầu cho là ý hay. Chu Tử Đằng trút bỏ một nỗi
lo, lại thêm một nỗi lo nữa. Anh sẽ phải giải quyết tình thế khó xử này
như thế nào? Lúc nãy cô định trước toàn giáo chủ nói cô đang mang cốt
nhục của Bạch Dĩ Hiên nhưng may sao nghĩ lại cho thấu đáo. Nếu Lương Kỷ
Khiên hôm trước giấu chuyện cô có thai, tức là muốn cái thai này không
tồn tại cho đúng ý hắn. Như vậy nói toạc ra ở đây, chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình, họ sẽ giao cô cho Lương Kỷ Khiên lần nữa kiểm chứng. Mà
ai biết trong quá trình xét nghiệm sẽ có thêm "tai nạn hi hữu" gì khiến
cô sẩy thai. Cô có muốn vạch trần Lương Kỷ Khiên thì lại không đủ sức,
làm như vậy chỉ rước thêm hận ý thôi. Vì vậy ngay lúc này cứ giả ngu là
tốt nhất, nếu luồng cúi khiến mẹ con cô bảo toàn tính mạng, cô nguyện cả đời luồng cúi.
Chu Tử Đằng được trả về, lúc cô vừa vặn đi ra thì thấy Từ Lục Giai bộ dáng hớt hải chạy tới. Cô còn ngạc nhiên thì đã
thấy anh ta lao tới ôm chặt cô lại. Cô nghe rõ trống tim anh ta đập
nhanh như sấm rền. Cô còn sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã
nghe anh ta trầm giọng nói... hình như... anh khóc:
-- Thật may... Em không sao.