Tử Đằng đặt tay lên trán Tiểu Á, một luồng sáng tím mang theo hương hoa quanh quẩn bên chóp mũi.
Chung Ly vẫn còn có chút ám ảnh liền nín thở theo dõi.
Đợi một chút thấy Tiểu Á hai mày đã giãn ra, hơi thở bình tĩnh lại còn có tiếng ngáy.
Tử Đằng giúp xong vội, liền quay qua nói:
" Hắn ác mộng thật nhiều a."
Liền biết hắn trầm tư cả buổi như vậy là có chuyện trong lòng lại còn giữ kỹ đến mức phát sốt.
Chung Ly có chút thở dài đi ra khỏi phòng.
Từ lúc đi lên con đường vào tu tiên giới nàng thở dài ngày càng nhiều.
" Không được ta mới mười tuổi, thở dài quá nhiều liền sẽ thành cái ông cụ non."
Chung - ông cụ non - Ly bế theo Tử Đằng hình dạng 5 tuổi kéo một chiếc ghế dựa ra phơi nắng.
A Lân thấy đã hết chỗ liền nằm lên nàng chân.
" Ta tuy chưa bắt đầu tu luyện nhưng đã sớm cầm kiếm bước lên con đường này.
Ta muốn không chỉ là bình bình đạm đạm tu luyện.
Ta muốn chính là k.ích thích, muốn thấy muốn nghe thật nhiều dị sự.
Trước đây sống trong an ổn cứ luôn cho rằng mình bình phàm, đến khi có được mục tiêu mới biết trước đây sống thật lãng phí..."
A Lân dưới chân lười biếng trở mình ưỡn bụng.
Tử Đằng trong lòng ăn no đống ác mộng liền đánh cách mà gật gù sắp ngủ.
Này hai cái, một cái cũng không quan tâm nàng nói chuyện.
"..." Chê nàng quá lảm nhảm?
Nằm phơi nắng một chút cơn buồn ngủ cũng ập đến, cả đêm không ngủ Chung Ly đã nhả ra một bụng tâm sự nặng nề ngủ mà không biết rằng hai cái đồng bạn bên người đã sớm truyền âm đại chiến 800 hiệp.
Chung Ly này một giấc ngủ rất ngon, ngủ đến khi sắc trời ám trầm.
———
Nhìn ra phía ngoài thành, máu đã chảy thành sông, yêu thú thề sống thề chết tiến lên đều bị đủ lại phép thuật đánh lui.
Trên tường thành chủ thành Triết Viễn mặt mày túc sát ra lệnh thủ hạ liên tục đánh hạ yêu thú.
Bọn họ đã chiến đấu từ đêm qua tới giờ, huy động không chỉ là trong thành đội hộ vệ mà còn có toàn bộ tu tiên người cư trong thành.
Chém giết lâu như vậy nhân lực đã có chút tổn thất, phép thuật hao hết liền để vũ khí tiến lên, xác chết đã la liệt nhưng đám kia yêu thú vẫn luôn thẳng tiến không lùi.
Hắn theo dõi một chút tình hình liền vẫn luôn không ngừng ra tay, phất tay một cái từng luồng hoả đỏ rực đổ xuống, lại diệt sát một mảnh lớn yêu thú.
Bản thân hắn vẫn luôn tập trung muốn tìm ra lãnh đạo này thú triều.
Cấp thấp yêu thú nếu không có chỉ đạo sao có thể tụ tập đông như vậy tấn công.
Đang lúc hắn muốn tiến vào trung tâm đàn thú tra xét thì bỗng một tiếng gầm, đàn thú trực tiếp lùi lại, nhanh chóng rút khỏi.
Triết Viễn thành chủ thấy vậy cũng không có ý muốn đuổi theo, chỉ đạo về thành nghỉ ngơi trị thương.
Bản thân hắn vẫn đứng lại trên tường thành tra xét, mở rộng thần thức tra xét kỹ càng xung quanh thành cũng không phát hiện có điều gì đáng nghi ngờ.
Mục đích của đám kia yêu thú tấn công thành là gì? Chút sơ kỳ yêu thú sao có thể phá vỡ phòng ngự thành trì?
Lúc này ở sâu trong rừng rậm một nam tử vươn vai, có chút chán đến chết nhìn yêu thú lui về.
Yêu thú xung quanh đều một bộ sợ đến chết mà quỳ rạp.
Hắn liền gảy gảy lọn tóc bạc nói:
" Chơi vui sao.
Ta nhìn liền rất thú vị."
Nói thú vị nhưng khuôn mặt hắn không có chút nào hiện ra hứng thú.
Thấy đàn thú càng sợ hãi liền ôm bụng haha cười:
" Ta thức tỉnh liền phải có một màn chào sân, ngủ như vậy bao nhiêu năm rồi tu tiên giới cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi." Phất phất tay, đàn thú liền nhanh chóng tan đi.
Dõi mắt về phía Triết Viễn thành thầm nghĩ - Này thành chủ có chút bản lĩnh, hắn suýt chút bị phát hiện mới để đám yêu thú lui lại.
" Mới tỉnh dậy công lực liền sậu hàng đến ức này, một cái kim đan kỳ cũng dám đe doạ ta!" Hung ác gầm gừ một tiếng rồi rất nhanh liền biến mất.
" Phải đi tìm tu tiên giới chút thú sự, thật quá nhàm chán!"
Thành chủ bên này vẫn đang đau đầu nghĩ ra âm mưu của thú triều mà không biết rằng này nguyên nhân chỉ là vì một cái kẻ điên đang nhàm chán.
———
Chung Ly nghe thấy tiếng kèn liền tỉnh dậy, sắc trời cũng đã hơi ám liền vào phòng kiểm tra Tiểu Á, thấy hắn đã hạ sốt liền yên tâm, đút cho hắn một viên tích cốc đan