"Tiểu Thanh Hàn, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi"
Cố Tiểu Mạc vừa nhìn đoàn tàu chạy vụt qua như xé gió vừa phấn khởi đề nghị.
"Nga, chỉ sợ đứa nào đó ban đầu thì thích thú nhưng lúc sau lại khóc lóc đòi xuống cho bằng được đi", Cố Thanh Hàn bật cười nhìn dáng vẻ ham chơi của em gái mình, nàng mới không sợ mấy trò này.
"Hừ, không có nha",.
Cố Tiểu Mạc bĩu môi, "Tiểu Mạc đã lớn rồi, không sợ mấy cái này"
Dáng vẻ kiên định như vậy khiến nàng không khỏi bật cười, hiếm khi Cố Tiểu Mạc mới vui vẻ như bây giờ, Cố Thanh Hàn lập tức chiều theo ý con bé, "Ok, đến mua vé thôi"
Nàng bỗng khựng lại, nhớ ra bên cạnh còn có một người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, liền quan tâm hỏi, "Chị có muốn chơi cùng không?"
Triệu Lam cất điện thoại, nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Hàn rồi lại nhìn sang hướng tàu lượn siêu tốc, ánh mắt có chút đăm chiêu xen lẫn vài tia lưỡng lự, thật lâu sau mới nói, "Cũng được"
Rốt cuộc là muốn hay là không đây trời?
Triệu Lam tự dưng cứ như trên trển mới xuống ấy nhỉ?
Cố Thanh Hàn cẩn thận hỏi lại, "Vậy tôi mua vé nha?"
"Ừm"
"..."
Sao mà nàng cứ có cảm giác cô giống như không thật sự muốn lắm thì phải.
Bất quá người ta đã khẳng định tận hai lần rồi, cứ gặn hỏi mãi đúng là không hay lắm, sẽ khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
Thôi thì Triệu Lam cũng đã đồng ý, nàng chỉ có thể làm theo.
Cố Thanh Hàn xoay người đi đến phòng bán vé, nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên cổ tay bị một làn ấm áp bao trụ, lực kéo khiến nàng theo quán tính lùi lại hai bước.
Cố Thanh Hàn khó hiểu nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?"
Sợ rồi à?
Triệu Lam mím môi nhìn nàng, không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với người này cô đều phải suy nghĩ thật cẩn thận, thiếu điều phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, cốt chính là sợ nàng hiểu lầm.
"Tiền vé để tôi trả"
Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh Hàn là hơi ngạc nhiên, sau đó liền lắc đầu, "Không cần, chỉ vài tệ mà thôi, tôi cũng không thiếu thốn đến như vậy đâu"
"Tôi không có ý đó", Triệu Lam vội vã phủ định.
Chậc, sao lúc nào ý tốt của mình bay vào đầu Cố Thanh Hàn đều trở nên thật xấu xa tới như vậy, giống như thành kiến của nàng đối với mình rất lớn.
Mặc dù hiện tại Cố Thanh Hàn có vẻ không còn ghét bản thân như lúc ban đầu, nhưng Triệu Lam vẫn cảm nhận rất rõ nàng cứ luôn cố giữ khoảng cách với mình, ngay cả khi đối với Nghiên Vy thì nàng cũng không có gượng gạo đến như vậy.
"Ân, chị tốt nhất là không nên có", Cố Thanh Hàn giở giọng cảnh cáo, "Giờ chị có thể ngoan ngoãn đứng đây trông em gái giúp tôi một lát trong khi tôi đi mua vé được chứ?"
Triệu Lam buông cổ tay của nàng, nghe lời gật đầu.
Cố Thanh Hàn hài lòng nhếch miệng.
Cái cảm giác lời nói của mình được người khác hưởng ứng làm theo thật sảng khoái.
Nàng nhìn ngó xung quanh một chút, hiện giờ chỗ này khách bắt đầu đông dần, liền tiến đến sát người Triệu Lam, chỉ tay vào một góc khuất, nhỏ giọng nói, "Chị dẫn Tiểu Mạc sang bên đó đợi đi, đứng ở đây lâu sẽ bị người khác phát hiện đó"
"Được, tôi biết rồi"
Triệu Lam dắt tay Cố Tiểu Mạc đi đến chỗ ghế đá ngồi xuống.
Nãy giờ mới có dịp nghỉ lưng, Triệu Lam mới không quản người khác có đang nhìn mình hay không, trực tiếp dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Không phải vì cơ thể cô yếu đuối hay do lười vận động, chỉ là vừa mới quay xong một bộ phim suốt mấy tháng trời, lần này lại đảm nhiệm một lúc hai vai, lượng công việc chính là tăng gấp đôi, căn bản xương cốt gần như đều rã rời cả.
Cũng may hôm nay có dịp ra ngoài đối gió cho khuây khỏa, chứ cứ chui rút trong nhà rồi giam mình trong studio thì chắc cô phát bệnh mất.
Trạng thái của Triệu Lam đã luôn được Cố Tiểu Mạc chú ý, con bé cứ nghĩ Cố Thanh Hàn sẽ sớm nhận ra, nhưng rồi cuối cùng lại phát hiện nàng căn bản chính là một cái đầu gỗ, cư nhiên chưa từng để nữ thần ở trong mắt.
"Lam tỷ thấy không khỏe ạ?"
"Không có, chỉ là dạo này chị hơi khó ngủ một chút", Triệu Lam ôn nhu đáp.
"Sao Lam tỷ lại khó ngủ?"
Triệu Lam cẩn thận nghiền ngẫm, ngoài công việc ra thì làm gì còn lý do nào khác nữa, "Ừm, chắc do chị vừa mới quay phim xong, nghỉ ngơi vài ngày liền ổn"
Cố Tiểu Mạc chăm chú lắng nghe, rồi như nghĩ đến điều gì đó, lại nhỏ giọng hỏi, "Quay phim cực lắm sao?"
"Ân, một phân cảnh không phải chỉ cần bấm máy liền hoàn thiện, phải quay đến khi nào đạt yêu cầu mới thôi, có khi một động tác phải lặp đi lặp lại cả một ngày trời, vừa bất lực lại vừa mệt mỏi"
"Vậy...sao chị vẫn muốn làm diễn viên?"
Triệu Lam bật cười, câu này giống như ai gặp qua cô cũng đều hỏi, "Có lẽ là vì đam mê đi"
"Đam mê?"
Thấy Cố Tiểu Mạc có vẻ chưa hiểu ý mình, Triệu Lam liền ôn tồn giải thích, "Chính là cảm giác vui sướng khi được làm một cái gì đó, dù biết rằng nó có khó khăn, có nguy hiểm, nhưng ta vẫn nhất nhất theo nó đến cùng, căn bản chính là không thể từ bỏ"
Cố Tiểu Mạc chậm rãi gật gù xem như đã hiểu.
Nếu nói như vậy thì, diễn xuất đối với Tiểu Thanh Hàn cũng là đam mê đi?
"Tiểu Mạc muốn trở thành diễn viên à?", Triệu Lam bật cười hỏi, không nghĩ tới con bé sẽ để tâm tới chuyện này.
"Không ạ", Cố Tiểu Mạc lắc đầu, "Là Tiểu Thanh Hàn muốn"
A, cái này cô có nghe Trình Vân Y nói.
"Ồ, thế lúc chị em vào đoàn quay phim thì em sẽ ở đâu?"
"Ở nhà của Tiểu Dư tỷ"
Triệu Lam cẩn thận nhớ lại, "Là bạn của chị em đúng không?"
"Vâng ạ", Cố Tiểu Mạc cúi đầu nhìn xuống chân, tùy tiện đáp.
Phản ứng này...con bé đang không vui?
"Sao vậy Tiểu Mạc, em không muốn chị em làm diễn viên sao?"
Cố Tiểu Mạc gật đầu.
"Có thể cho chị biết lý do không?"
Cố Tiểu Mạc ánh mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy như sắp khóc, "Tiểu Thanh Hàn lần nào đóng phim cũng rất cực khổ, có khi không được trả tiền, còn...còn hay bị thương nữa, với lại, với lại Tiểu Thanh Hàn đi rồi, Tiểu Mạc sẽ không được ở cùng chị ấy nữa..."
Câu nói của con bé khiến Triệu Lam sững sờ, Cố Thanh Hàn đã từng đóng phim qua rồi? Chẳng trách hôm thử kính nàng lại thể hiện tốt như vậy, hóa ra là cũng có một chút kinh nghiệm.
Nhưng theo như phản ứng của Cố Tiểu Mạc thì xem ra con đường diễn xuất của nàng ban đầu có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.
Triệu Lam bỏ qua cơn mệt mỏi, nhích người ngồi sát bên Cố Tiểu Mạc, tay xoa xoa cái đầu nhỏ, nhẹ hống, "Tiểu Mạc đừng khóc, chị em đi đóng phim đều vì muốn kiếm tiền nuôi em thôi, Tiểu Mạc phải thấy tự hào về điều đó, biết chưa?"
"Tiểu Mạc...không có khóc..."
Triệu Lam ngăn không được phì cười.
Cái tính cứng đầu, đánh chết cũng không chịu nhận đúng là giống nhau y đúc.
Thật ra chuyện này cô rất hiểu.
Cố Tiểu Mạc từ nhỏ đã không còn cha mẹ, chỉ có mỗi người thân duy nhất là Cố Thanh Hàn.
Tuy rằng lần nào gặp cô cũng đều thấy hai chị em họ cãi nhau ỏm tỏi, mà nguyên nhân phần lớn hình như đều do bản thân mình thì phải, vậy nhưng ai nhìn vào cũng biết họ yêu thương nhau đến mức nào.
Nói đâu xa xôi, chỉ cần nhìn vào sự cưng chiều hết mực của Cố Thanh Hàn dành cho em gái và cái cách con bé bám dính lấy nàng, ỷ lại vào nàng thì liền biết.
Nhưng cuộc sống cũng không phải đơn giản gì, thân cận đến mấy rồi cũng có lúc sẽ phải vì một vài lý do nào đó mà chia xa, không ai có thể ở bên cạnh mình từng giây từng phút cả đời được.
Mặc dù biết rằng Cố Tiểu Mạc mắc bệnh nan y, nhưng Cố Thanh Hàn cứ bảo bọc con bé quá tỉ mỉ như vậy e là sau này sẽ phản tác dụng.
Thế nhưng đây là chuyện riêng của nàng, cô cũng không thể xen vào.
Lại nói bản thân góp ý chưa chắc nàng sẽ nghe, ngược lại có thể khiến nàng phật lòng.
"Uy, Tiểu Mạc làm sao lại khóc rồi?"
Thanh âm của Cố Thanh Hàn đột nhiên vang lên, mặc dù ngữ điệu rất nhẹ, nhưng cũng dễ dàng nhận ra nàng đang có chút lo lắng.
"Không có...Tiểu Mạc mới không có..."
Cố Tiểu Mạc nỗ lực đè nén xúc cảm.
Con bé ghét bản thân mình sao lại dễ chảy nước mắt như vậy không biết, đang ở ngoài đường không nói, lại còn ở ngay trước mắt Triệu Lam.
Cứ mít ướt thế này hoài làm sao mà mau lớn để bảo vệ chị gái được đây?
Cố Thanh Hàn nhíu mày nhìn thân ảnh gầy nhỏ thỉnh thoảng nấc nhẹ lên, rồi lại đưa ánh mắt sang người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, trầm mặc.
Đừng nhìn tôi như vậy, nguyên nhân là nằm ở cô có được không?
Huyệt thái dương của Triệu Lam bắt đầu giật giật, cô có linh cảm như Cố Thanh Hàn đã khẳng định "thủ phạm" chính là mình, trong mắt nàng bản thân lúc nào cũng là vai phản diện cả, quen rồi.
Thế nhưng trái ngược với dự tính của Triệu Lam, Cố Thanh Hàn một lời cũng không trách mắng mình, chỉ dùng khẩu hình hỏi "Con bé bị làm sao vậy?", rồi bước tới đưa Cố Tiểu Mạc một ly nước.
"Uống chút nước đi nè, coca mà em thích nhất đó"
Cố Tiểu Mạc ngoan ngoãn dùng hai tay đón lấy.
"Uống từ từ thôi, coi chừng bị sặc, có ai giành với em đâu", Cố Thanh Hàn vỗ lưng em gái, nàng quay sang nói với Triệu Lam, "Cà phê của chị"
Một ly cà phê nóng hổi xuất hiện ngay trước mắt.
Triệu Lam cúi xuống nhìn, rồi lại nhìn ly coca của Cố Tiểu Mạc, trên tay Cố Thanh Hàn cũng có một cái, tổng cộng là ba ly, cô suy nghĩ vài giây, chậm rãi hỏi, "Sao chỉ có ly của tôi là size nhỏ?"
"Khụ...khụ...", Cố Thanh Hàn cư nhiên bị sặc.
Nàng móc vội khăn giấy trong túi xách, vừa lau miệng vừa lườm Triệu Lam, lạnh giọng, "Vì nó là cà phê, uống nhiều không tốt cho sức khỏe chứ sao"
Định nói nàng keo kiệt, mua cho cô size nhỏ để đỡ tốn kém à?
Ban đầu Cố Thanh Hàn đã định gọi cái khác cho cô rồi, nhưng nghĩ lại ngoài cà phê ra thì cũng không biết Triệu Lam thích uống gì, đành miễn cưỡng gọi một ly, nhưng chỉ cho cô uống ít thôi.
"Nếu chê ít quá thì chị cứ việc đem vứt"
A, tiểu tổ tông này lại tức giận rồi.
"Sắp đến lượt rồi, chúng ta mau đến xếp hàng thôi"
Cố Thanh Hàn nhìn đồng hồ trên tay, nâng giọng nhắc nhở, sau đó khoác lấy vai Cố Tiểu Mạc, nhéo nhẹ cái má chọc cười con bé.
Nói về khoản hống trẻ con đúng là không thể chê nàng được, cô so với nàng càng bì không kịp.
Triệu Lam lẽo đẽo đi theo phía sau, vu vơ suy nghĩ, sau này bản thân có con chính là có thể suy tính một chút giao bé cưng của mình cho nàng giữ hay không nha? Bất quá đó là chuyện của tương lai, hiện tại cô vẫn chưa muốn có con.
Một phần vì công việc hiện tại còn quá bận rộn, một phần vì chuyện xảy ra gần đây với Thẩm Tư Đằng.
Và cả Cố Thanh Hàn nữa.
Cảm xúc của Triệu Lam hiện tại rất hỗn tạp.
Là một diễn viên, cô luôn tự tin rằng bản thân rất hiểu am hiểu tâm lý nhưng hiện tại lại không cách nào lý giải được chính mình đang bị gì, có lẽ là do người đang đi phía trước đi.
Triệu Lam tự hỏi, nếu như không có sự xuất hiện của nàng thì hiện tại cuộc sống của mình sẽ như thế nào đây? Cái này cô cũng không rõ, nhưng ít nhất khi ấy bản thân sẽ không phải đau đầu giống bây giờ.
"Nè, làm sao mà trông chị lại thiếu sức sống như vậy?"
"Hả...úc"
Triệu Lam đang mải mê suy nghĩ thì bị câu hỏi của Cố Thanh Hàn đánh gãy, theo phản xạ ngẩng đầu lên, nào ngờ suýt chút nữa thì va vào người nàng.
"Nga, không có bị sốt nha"
Cố Thanh Hàn chủ động đưa mu bàn tay áp lên trán Triệu Lam khiến cô giật mình, lùi về sau hai bước.
Hừ, gì mà né mình như né tà vậy? Khó ưa!
"Tôi không sao", Triệu Lam nhẹ giọng giải thích.
"Gần đây chị ngủ không tốt?", nàng nhíu mày hỏi.
Triệu Lam chớp mắt nhìn Cố Thanh Hàn, đúng là dạo này cô đang rất khó ngủ, bất quá nàng làm sao biết được?
"Khỏi phải ngạc nhiên, nhìn đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của chị là tôi biết rồi", Cố Thanh Hàn giống như đọc vị được suy nghĩ trong đầu của Triệu Lam, nói trúng phóc vấn đề mà cô muốn hỏi, cũng không quên bổ sung thêm, "À, còn với cái cường độ uống cà phê quá mức của chị nữa"
Triệu Lam bị nói trúng tim đen, nghẹn họng, "Cái này...lâu lâu mới uống..."
"Lâu của chị là mới hai tiếng trước ha"
"..."
Trong tiếng Anh, hai trở lên thì chính là số nhiều.
Ba người cùng đi đến khu tàu lượn siêu tốc, lại vừa đúng lúc đến lượt, đỡ phải xếp hàng.
Vậy nhưng nhân viên yêu