Cố Thanh Hàn đứng tựa lưng trước cửa nhà vệ sinh đợi Triệu Lam, dù đang rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nghe ngóng động tĩnh của cô, đề phòng người kia ngất luôn ở trong đó.
Lúc Triệu Lam đẩy cửa bước ra nàng cũng lập tức sấn tới dò hỏi, "Thấy trong người sao rồi?"
Triệu Lam dùng tay phải đỡ trán, đến hiện tại trong người vẫn còn rất khó chịu, nhưng quả thật là so với lúc nãy tốt hơn không ít.
Cô gắng gượng lên tiếng, "Ổn nhiều rồi"
Cố Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, làm nàng sợ muốn chết.
"Vậy chúng ta quay lại chỗ vừa nãy với bọn trẻ đi"
"Ừ"
Nàng tiếp tục dìu Triệu Lam lại dãy ghế đá và cũng vừa đúng lúc ba của Viên Vinh Hy mua thuốc trở về.
Cố Thanh Hàn để cô từ từ ngồi xuống, sau đó mở bao thuốc ra cho cô uống.
Triệu Lam uống xong không khỏi nhăn mặt, trần đời này cô ghét nhất chính là mùi vị của thuốc.
Cái cảm giác đắng chát, gợn gợn nơi cổ họng còn khó chịu hơn so với bất cứ thứ gì trên đời.
Vừa rồi nếu không phải Cố Thanh Hàn nhét tất cả vào miệng mình thì Triệu Lam dù có phải bỏ mạng cũng sẽ không chạm vào.
"Mọi người cứ tiếp tục đi chơi đi, ở đây có con trông chị ấy là được rồi", Cố Thanh Hàn hướng mọi người nói, "Cô chú có thể trông chừng Tiểu Mạc giúp con được không?"
Mẹ Viên lập tức vui vẻ đồng ý, "Được, hai đứa tranh thủ nghỉ ngơi, Tiểu Mạc thì con không cần phải lo, cô chú sẽ giúp con để mắt tới con bé"
"Tiểu Mạc, chúng ta đi câu cá nha?", Viên Vĩnh Hy choàng lấy cánh tay Cố Tiểu Mạc, động tác vô cùng thân mật, hớn hở đề nghị.
Cố Tiểu Mạc cảm thấy có chút không quen.
Ngoài Cố Thanh Hàn và Tần Dư ra thì con bé chưa từng tiếp xúc gần gũi với ai khác cả, dù có là bạn học cùng lớp cũng không bao giờ có chuyện chạm vào nhau nhiều như vậy.
Cố Tiểu Mạc nhìn chằm chằm Cố Thanh Hàn, vốn dĩ là muốn được ở đây với Triệu Lam, thế nhưng nghĩ lại bản thân thật sự cũng chẳng giúp ích được gì, ngược lại có thể làm phiền cô nghỉ ngơi, đành mím môi để Viên Vĩnh Hy lôi kéo đi tới bên hồ nước.
"Chị nghỉ ngơi một lát đi"
Giọng nói nhẹ tựa lông vũ của Cố Thanh Hàn chợt vang lên, Triệu Lam ngạc nhiên nhìn nàng.
Không còn những lời cay độc, thách thức, không còn thái độ căm thù, cảnh giác, đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện với mình, một sự ôn nhu chưa từng có.
Không những vậy, Cố Thanh Hàn còn chủ động để Triệu Lam tựa đầu vào vai mình, còn điều chỉnh tư thế ngồi của bản thân để cô cảm thấy thoải mái.
Trông nàng lúc này không khác gì một người chị gái đang chăm sóc cho cô cả.
"Có cần tôi gọi Nghiên tiểu thư đến đón chị về không?"
Cố Thanh Hàn đưa ra giải pháp nàng cảm thấy tối ưu nhất.
Với tình trạng hiện giờ Triệu Lam không thể nào lái xe an toàn được.
"Thôi, không cần", Triệu Lam nhắm hờ mắt.
Ngày hôm nay lẽ ra Nghiên Vy đã được nghỉ ngơi rồi mà còn bắt cô phải làm việc, lại nói hiện giờ Nghiên Vy cũng đã về nhà, quay lại đây thì sẽ rất bất tiện.
Quan trọng hơn hết là bộ dáng hiện giờ của cô có thể sẽ bị cười vào mặt.
"Nhưng mà..."
"Nghỉ một chút liền không sao rồi"
Cố Thanh Hàn im lặng vài giây, rồi lại lần nữa lên tiếng,
"Xin lỗi"
Triệu Lam bất giác nhíu mày, "Cô làm gì mà phải xin lỗi?"
"Tại tôi nên chị mới trở nên như vậy"
"Được rồi, cũng không phải là cô ép buộc tôi, do tôi chủ động đồng ý", Triệu Lam nhàn nhạt nói.
Đúng thật đây là bản thân mình tự làm tự chịu, cũng không thể trách nàng.
Triệu Lam trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày phải mất mặt như thế này.
Từ nhỏ cô đã không hề đặt chân đến chơi mấy trò cảm giác mạnh như vậy, ngay cả những lúc đứng ở dưới xem người khác chơi thôi cũng đủ cảm thấy rợn người rồi chứ đừng nói đến là tự thân trải nghiệm.
May là vừa nãy ít người và cũng chưa bị ai nhận ra, nếu không thì chuyện này có khi bị bế lên hotsearch không chừng.
Cảm giác nặng nề nơi mí mắt liên tục ập đến, Triệu Lam thấy bản thân sắp trụ không nổi nữa rồi, thật mệt mỏi, liền dùng giọng mũi nói với Cố Thanh Hàn, "Tôi muốn ngủ một lát"
"Ân, tôi ở đây với chị"
Cố Thanh Hàn nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, cô đã khẳng định không phải do mình rồi, bất quá nàng vẫn cảm thấy tự trách.
Nói sao đi nữa thì Triệu lam còn nửa cái mạng cũng đều do mình chủ động rủ cô chơi trò này, lại còn vô tâm không để ý đến tình trạng không khoẻ của cô nữa.
Triệu Lam vừa mới đóng máy, ắt hẳn là sẽ rất mệt, vậy mà nàng một chút cũng không nghĩ tới.
Cố Thanh Hàn âm thầm rút kinh nghiệm, sau này tuyệt đối không để cô đụng vào mấy trò nguy hiểm này nữa.
Cũng may là Triệu Lam không sao, chứ mà có sứt mẻ chỗ nào thì chắc nàng lại phải lên núi ở tiếp.
...
Viên Vĩnh Hy dẫn Cố Tiểu Mạc đến một cái hồ rất rộng lớn.
Mặt hồ trong vắt như một lớp kính, đến nỗi có thể thấy rõ đàn cá đang nối đuôi nhau bơi xung quanh chỗ này.
Dọc bờ hồ là những hàng cây đang rũ lá xanh mơn mởn, cái màu xanh phảng phất dưới ánh nắng càng khiến cho không gian thêm hoà hợp, không khiến người nhìn bị loá mắt.
Thật là một khung cảnh vừa thơ lại vừa mỹ.
Cố Tiểu Mạc đứng trên bờ nhìn xuống, thấy được gương mặt mình đang in trên mặt nước.
Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đánh giá chính mình, bộ dáng tiều tuỵ đến cả bản thân không thể nhận ra được nữa rồi.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện hình ảnh phản chiếu của một người nữa khiến Cố Tiểu Mạc nhất thời giật nảy một cái, Viên Vĩnh Hy lập tức cười khúc khích, "Dọa cậu sợ rồi sao?"
Vậy mà còn cười được.
Cố Tiểu Mạc tức giận quay mặt lại dự định chất vấn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười như nắng ban mai ấy thì bỗng khựng lại, bao nhiêu lời muốn trách móc cũng theo đó mà tiêu tán.
Viên Vĩnh Hy cười lên rất đẹp, so với một đứa cả ngày chỉ biết ủ rũ như mình thì đúng thật là khác xa một trời một vực, chẳng trách Cố Thanh Hàn lại yêu thích cậu ấy đến thế, cũng muốn chính mình có được một phần của Viên Vĩnh Hy.
Cùng là sở hữu đôi mắt đen láy nhưng cái màu đen ấy lại trong suốt, tinh khiết như những vì sao trên bầu trời chứ không phải mờ mịt như vực thẳm giống đôi mắt của chị em nàng.
Cố Tiểu Mạc ngoài mặt luôn không thích những người có tính cách đối lập với mình nhưng thực chất bên trong vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ họ.
Đặc biệt là với Viên Vĩnh Hy, một người cũng mang căn bệnh quái ác như mình đây mà vẫn có thể sống tốt và tự do tự tại đến thế.
"Này, cậu có tin vào thế giới song song không?", Viên Vĩnh Hy nhìn xuống đáy hồ, giọng nói phảng phất không nghe ra rõ cảm xúc.
"Cái này...có nghe qua, nhưng mình không biết"
Thế giới song song gì chứ? Không phải nó chỉ có trong phim thôi sao.
Viên Vĩnh Hy lại bật cười., "Cậu có vẻ là người thực tế nhỉ"
"Thực tế không phải tốt à?", Cố Tiểu Mạc khó hiểu hỏi lại.
Sao cứ phải tự lừa mình ảo tưởng vào những điều biết chắc rằng không có hoặc sẽ không bao giờ có để làm gì?
"Mình nha, mình hay mơ mộng lắm", Viên Vĩnh Hy đi đến mõm đá bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt nhìn xa xăm đến bờ bên kia của cái cái hồ.
"Mình luôn tin có một nơi được gọi là "thế giới song song".
Nơi đó cũng có một Viên Vĩnh Hy, một đứa trẻ cũng sinh ra ở Hà Nam và cũng có ngoại hình, tính cách giống hệt với mình bây giờ, chỉ là cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh, không đau không bệnh, không mang trong người bất cứ phiền muộn gì cả.
Cậu ấy có thể ngày ngày đều được đến trường, có thể tự do tham gia các hoạt động, các cuộc vui chơi mà không phải lo ngại về vấn đề sức khỏe.
Bố mẹ cậu ấy mỗi tối sẽ hỏi cậu ấy đi học có vui không chứ không phải là cơn đau đầu có bị tái phát không, sẽ hỏi rằng hôm nay cậu ấy được giáo viên khen thưởng như thế nào chứ không phải là bác sĩ đã dặn dò con những gì.
Lắm lúc càng nghĩ thì mình lại càng muốn đến được một nơi như thế..."
Viên Vĩnh Hy chầm chậm trải lòng, Cố Tiểu Mạc cũng chầm chậm thấu hiểu, nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của Viên Vĩnh Hy, đột nhiên người kia lại quay sang hỏi, "Nếu có một ngày được gặp chính mình ở thế giới song song thì cậu sẽ làm gì? Hay có gì muốn nói với người đó không?"
Cố Tiểu Mạc sững sờ, không nghĩ tới tự nhiên lại bị đánh úp bằng câu hỏi khó như thế.
Vốn dĩ dự định trả lời rằng nơi đó không có thật và mình chắc chắn không thể gặp bất kỳ bản sao nào cả, nhưng nghĩ lại nói như vậy thì có hơi thất lễ, chẳng khác nào là đang tạt một gáo nước lạnh vào mặt Viên Vĩnh Hy cả, liền cẩn thận suy nghĩ.
Vậy nhưng một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua, Cố Tiểu Mạc vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Nàng ngượng ngùng gãi đầu, "Mình thật sự...nghĩ không ra..."
"Hì, không sao", Viên Vĩnh Hy bị nàng chọc cười, "Cậu cứ từ từ suy nghĩ, sau này trả lời mình cũng được"
"Vậy còn cậu thì sao? Cậu sẽ nói gì?", Cố Tiểu Mạc tò mò hỏi lại.
Viên Vĩnh Hy chỉ vào mặt mình, đôi mắt gần như phát sáng, thao thao bất tuyệt, "Mình á hả, ừm, hỏi gì nhỉ, tự dưng quên mất...a, đúng rồi, mình sẽ hỏi người ở thế giới song song rằng cậu ấy sống có tốt không (*).
Kỳ thi cao khảo khắc nghiệt như thế có lẽ cậu ấy sẽ phải nỗ lực nhiều lắm.
Lẩu Tứ Xuyên dù cay nhưng ăn vẫn rất ngon, mình tò mò muốn biết hương vị của nó như thế nào.
Mình cũng sẽ nhờ cậu ấy chụp những tấm ảnh của biển Bạc vào lúc bình minh để treo chúng trong phòng.
Muốn hỏi cậu ấy đã tìm được một người có thể cùng cậu ấy đi đến Hồ Nguyệt Nha Tuyền hay chưa, còn có..."
[(*) P/s: Có healthy hông? Có Balance hông? =)))"]
"Uy, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Cố Tiểu Mạc đột nhiên cắt ngang.
Viên Vĩnh Hy ngược lại không tức giận, chỉ cười nhẹ, "Tại vì tất cả đều là những thứ mình chắc chắn sẽ không bao giờ làm được"
"..."
"...Vậy nên mình hy vọng sẽ có người thay mình làm những chuyện đó"
Cố Tiểu Mạc rơi vào trầm mặc.
Thật không ngờ câu nói này lại được thốt ra từ một người luôn lạc quan và mỉm cười như Viên Vĩnh Hy.
Nàng trước giờ cứ cho rằng người như vậy thì không hề có mối bận tâm gì cả.
Cố Tiểu Mạc chăm chú nhìn vẻ mặt của người đối diện, không hiểu sao lại buột miệng hỏi, "Lúc nãy cậu...còn định nói gì đó, nói cho hết luôn đi"
"Ừ đúng rồi ha", Viên Vĩnh Hy thở dài, tiếp tục bày tỏ, "Mình còn hi vọng có thể được hoán đổi với cậu ấy, dù chỉ một ngày thôi cũng được"
"..."
"Nè, cậu thấy mặt nước ở đây rất trong nhỉ", Viên Vĩnh Hy chỉ xuống mặt hồ.
"Mình nghe nói những nơi sở hữu dòng nước như một tấm gương khổng lồ thế này đều là cánh cửa để đến thế giới song song đó, vì nó đang phản chiếu lại thế giới của chúng ta mà"
Cố Tiểu Mạc nhìn theo hướng tay của Viên Vĩnh Hiên đang chỉ, toàn sỏi và nước, sống mũi chợt cay, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, "Nhưng cậu cũng biết rõ...cậu không thể đến đó..."
"Ai, con người cậu làm sao mà suy nghĩ thực tế vậy không biết", Viên Vĩnh Hy giả vờ trách móc.
Cố Tiểu Mạc buồn bã cúi đầu.
Mình lại khiến người khác cảm thấy không vui nữa rồi.
Viên Vĩnh Hy chớp mắt nhìn biểu cảm của nàng, bỗng bổ sung thêm, "Nhưng mà mình rất thích"
Câu nói này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Tiểu Mạc, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, trên mặt có chút nóng, "Mình còn nghĩ cậu sẽ ghét mình"
Thật ra trước đây không phải Cố Tiểu Mạc chưa từng thử kết bạn, nhưng chỉ cần cùng bạn học trò chuyện đôi ba câu thì nàng đều sẽ là nhân tố phá hỏng cảm xúc của người khác.
Vậy nên dần dà không ai còn muốn nói chuyện với nàng nữa.
Mà bản thân Cố Tiểu Mạc cũng không dám mở lòng kết giao với ai cả, vì sợ rằng mình sẽ đem lại ảnh hưởng tiêu cực cho đối phương.
"Hả, mình sao lại phải ghét cậu? Ghét cậu chỉ vì cậu nói sự thật thôi á?", Viên Vĩnh Hy ngạc nhiên hỏi.
"Mình không có ấy trĩ vậy đâu, nói thật, nhờ có những người thật thà như cậu thì mình mới có thể thoát khỏi vọng tưởng ấy chứ"
"..."
"Mình sớm đã biết rõ nơi đó không có thật rồi, kể cả những chuyện mình muốn làm mà lúc nãy mình đã nói cũng vậy"
"Thật ra mình thấy...cậu làm được mà..", Cố Tiểu Mạc nhỏ giọng, cúi thấp đầu, "Cậu, cậu thông minh như vậy, cao khảo...nhất định sẽ thành công, còn tận bốn năm..."
"Ha ha, Tiểu Mạc, cậu dễ thương thật đó", Viên Vĩnh Hy cười lớn, tay trái nghịch ngợm vươn tới nhéo nhẹ má nàng.
Khuôn mặt Cố Tiểu Mạc trở nên đỏ bừng.
Xấu hổ quá, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, thật muốn chui vào lòng Tiểu Thanh Hàn lẩn trốn.
Từ trước đến giờ chỉ có mỗi chị ấy làm vậy với mình, hơn nữa nàng...nàng cư nhiên được người khác khen dễ thương? Cảm xúc này thật sự rất lạ lẫm.
Viên Vĩnh Hy thấy mặt Cố Tiểu Mạc càng lúc càng dán vào hai đầu gối, nhanh tay bưng má nàng lên, ép phải đối diện với ánh mắt của mình, "Này, làm sao mà đem mặt giấu đi rồi?"
Cố Tiểu Mạc thẹn quá hoá giận, tức tốc đứng lên, "Hừ, không, không thèm nói chuyện với cậu nữa"
Viên Vĩnh Hy ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Mạc đùng đùng bỏ đi, vội đuổi theo phía sau, nỗ lực gọi, "Ơ này, cậu đi đâu đấy?"
Cố Tiểu Mạc không dừng bước cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ thả một câu "Quay lại chỗ chị mình" rồi cắm mặt đi về phía trước.
Rời xa Tiểu Thanh Hàn đúng là bão tố.
...
Cố Thanh Hàn ngắm nhìn gương mặt Triệu Lam đang say giấc, dù chỉ thấy được sườn mặt nhưng vẫn không thể ngừng cảm thán nhan sắc trời phú này.
Cố Thanh Hàn nghĩ nếu bản thân được ban cho gương mặt giống như vậy thì nàng sẽ mang nó đi khắp tận cùng đất nước, thiếu điều khoe khoang cho cả thế giới biết mình xinh đẹp như thế nào.
Có lẽ vì là người nổi tiếng nên giác quan thứ sáu của Triệu Lam khá nhạy cảm, dù đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn cảm giác rất rõ có một ánh mắt đang dán chặt trên người mình.
Cô lén hé mắt một chút, phát hiện Cố Thanh Hàn đang thất thần liền dùng tay gõ đầu nàng một cái.
"Đang suy nghĩ cái gì?"
"Chị thật xinh đẹp", Cố Thanh Hàn buộc miệng nói lời thật lòng, vội hốt hoảng cắn môi.
Chờ chút, mi vừa mới phun ra lời ngu ngốc gì vậy?
Triệu Lam nghe xong liền bật cười, vén tóc ra sau tai, "Cảm ơn, từ nhỏ đến lớn ai cũng đều khen tôi như vậy cả"
Cố Thanh Hàn cười lạnh.
Hơ hơ, tôi biết là với cái nhan sắc này thì chị tự tin không ai cấm nhưng mình có thể nào thu liễm một chút được không?
"Nhưng làm sao chị biết tôi đang nhìn chị?"
Cố Thanh Hàn trong lòng đầy nghi vấn.
Không phải vừa rồi Triệu Lam đã ngủ rồi sao? Triệu Lam lúc nào cũng nắm thóp được nàng mà nàng thì chẳng thể nào nhìn thấu được cô, đúng là không công bằng.
Triệu Lam không chút nể mặt tố giác nàng, "Cho tôi xin, ánh mắt cô lộ liễu như vậy, cả thế giới đều biết"
Cứ nhìn mặt người ta chằm chằm suốt, ai mà ngủ cho được.
Cố Thanh Hàn đỏ mặt.
Nhìn trộm bị đối phương phát giác đúng là chuyện đáng xấu hổ nhất không có gì sánh bằng mà.
Xa xa bỗng thấy thân ảnh Cố Tiểu Mạc đang chạy về phía mình, Cố Thanh Hàn không khỏi ngạc nhiên, "Sao mới đây đã trở về rồi?"
Cố Tiểu Mạc mím môi nhìn nàng, không nói chuyện.
Vài giây sau Viên Vĩnh Hy cũng đã chạy tới, cô bé chống hai tay vào đầu gối, thở hổn hển, "Cậu...cậu trông vậy...hộc...mà chạy...cũng nhanh phết"
Cố Thanh Hàn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Hai đứa đây là làm sao vậy?"
Không lẽ là cãi nhau? Hay là Tiểu Mạc lại nói lung tung gì đó khiến Viên Vĩnh Hy không vui?
"Bọn em không sao đâu ạ", Viên Vĩnh Hy cười trừ, "Chỉ là Tiểu Mạc cậu ấy đột nhiên thấy trong người không khỏe, nên mới quay lại đây"
Cố Thanh Hàn nghe vậy liền lo lắng, kéo Cố Tiểu Mạc lại gần, trái nhìn phải hỏi, "Em thấy khó chịu hả?"
"Kh...không, Tiểu Mạc, đỡ nhiều rồi", Cố Tiểu Mạc cuống quýt xua tay.
Với tính cách của Cố Thanh Hàn thì nói như vậy thể nào cũng sẽ bị chị ấy xách tới bệnh viện.
"Tiểu Hy, con đây rồi, mẹ tìm con nãy giờ", mẹ Viên bước tới xoa đầu Viên Vĩnh Hy, ôn tồn nói, "Chúng ta mau về nhà thôi con, sáng mai còn đi học"
"Dạ mẹ", Viên Vĩnh Hy ngoan ngoãn đáp lại, sau đó giống như nhớ tới việc gì, vội lục tìm trong balo rồi lấy ra một chú gấu nhỏ màu hồng đưa cho Cố Tiểu Mạc, "Cái này tặng cho cậu"
"???"
"Cầm lấy đi, mình vừa mới gắp được ở máy gắp thú sáng nay đó"
Cố Tiểu Mạc nhìn chú gấu một lúc, hình như là nó đang cười, vẻ mặt tươi tắn không khác gì người đang cầm nó vậy.
"Cảm ơn"
"Cậu thích nó chứ? Nó dễ thương mà đúng không?"
Cố Tiểu Mạc vô thức nhếch miệng cười, "Ừm, rất thích, cảm ơn cậu"
Viên Vĩnh Hy lần đầu tiên làm cho Cố Tiểu Mạc vui vẻ như vậy liền có cảm giác thành tựu, biết ngay là cậu ấy sẽ thích những món đồ đáng yêu mà.
"Nè, cậu đã nhận nó rồi thì phải chấp nhận làm bạn với mình, sau này không cho phép tránh mặt mình nữa"
"Hả?", Cố Tiểu Mạc vẻ mặt đầy ngu ngơ nhìn người đối diện, tám phần là chưa hiểu dụng ý của câu nói trên.
Tại sao nhận gấu thì không được bỏ trốn?
Viên Vĩnh Hy không để nàng có cơ hội đổi ý, liền nhanh nhảu nói, "Quyết định vậy nha, mình về trước đây, gặp lại cậu sau, hẹn gặp lại Thanh Hàn tỷ"
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé"
Cố Thanh Hàn rất hài lòng khi Cố Tiểu Mạc và Viên Vĩnh Hy trở nên thân thiết như vậy, ít nhất thì bây giờ con bé cũng đã có bạn, như vậy với nàng đã là tốt lắm rồi.
Triệu Lam từ nãy đến giờ vẫn luôn ngước nhìn sườn mặt của nàng.
Da của Cố Thanh Hàn rất trắng, thêm cả đường cong ngay khóe miệng khiến nàng lúc này mang một sức hút rất kỳ lạ, một cảm giác thanh khiết khiến ai cũng đều cảm thấy dễ chịu.
Mặc dù gương mặt này không thuộc dạng thiếu nữ ngọt ngào nhưng vẫn toát lên vẻ cần được người khác nâng niu, che chở.
Có lẽ đây chính là lí do mà Thẩm Tư Đằng đã chọn nàng chăng?
"Chị làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?", bộ mặt mình có dính lọ nghẹ gì sao?
Cố Thanh Hàn hỏi Triệu Lam với giọng nói đầy khó chịu.
Nàng không thích người khác nhìn chằm chằm mình, vì như thế bản thân sẽ tự động sinh ra cảm giác bị người ta đánh giá.
Triệu Lam vờ như không nghe thấy, trực tiếp ngó lơ câu hỏi vừa rồi.
"Cô bé đó là ai vậy? Nhìn cô có vẻ rất thân với em ấy", thái độ của nàng thậm chí còn cởi mở, thân thiện hơn khi nói chuyện với mình.
Hừ, lại đánh trống lảng.
Cố Thanh Hàn hậm hực, "Em ấy cũng mắc bệnh giống Tiểu Mạc, chúng tôi gặp nhau vài lần ở bệnh viện"
Gặp nhau vài lần liền