Cố Thanh Hàn và Triệu Lam sau khi dùng bữa xong thì ai về phòng người nấy, nàng ngồi co mình trên giường, nghĩ đến lúc nãy bị cô trêu ghẹo trên mặt vẫn còn nóng hổi.
Thẩm Tư Đằng đi công tác đã được hai tuần, do đổi sang điện thoại mới nên nàng và hắn cũng khá lâu rồi không có liên lạc, Cố Thanh Hàn còn suýt quên mất thân phận của mình là gì và vì sao nàng và Triệu Lam lại quen biết nhau.
Hôm nay có thể cùng cô trò chuyện vui vẻ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra đúng là chuyện Cố Thanh Hàn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân nàng mà thôi, vậy còn Triệu Lam thì sao? Cố Thanh Hàn không nắm bắt được cô đang nghĩ gì, điều này khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là không đủ dũng khí để hỏi.
Chẳng biết vì lí do gì mà giờ đây Cố Thanh Hàn lại thấy bản thân giống như quá để tâm đến cảm nghĩ của đối phương dành cho mình.
Phải, nàng sợ, nàng bắt đầu sợ, sợ Triệu Lam sẽ không tiếp tục đối tốt với mình giống hiện giờ nữa, sợ cô đột nhiên muốn cùng nàng trở mặt, dù sao mối quan hệ của cả hai ngay từ đầu chẳng khác gì một mớ tơ vò rối rắm, muốn gỡ gạc không phải cứ nói là làm được.
Nếu một ngày nào đó Triệu Lam thật sự xem nàng là tình địch, thật sự không vừa mắt nàng nữa, vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
Càng quen thuộc với việc được quan tâm, giúp đỡ thì càng không nỡ nghĩ đến lúc chia xa...
Lẽ ra ngày hôm đó nên nghe lời Thẩm Tư Đằng đừng chủ động tiếp cận cô, đừng gây hấn với cô trước thì bây giờ nàng đã không phải khó xử thế này.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì một việc mình đã làm.
Cố Thanh Hàn thở dài thườn thượt, nàng có bao giờ phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, đúng là càng thân cận càng phải giữ kẽ, vậy thì thà rằng không quen biết, an phận làm "antifan trung thành" của người kia là được rồi.
Người ta đã giúp mình nhiều như vậy, thở ra một chữ "ghét" đúng là thấy ngượng miệng thật sự.
Hiện tại chỉ mới hơn một giờ, còn rất lâu mới đến lúc quay cảnh kế tiếp, Cố Thanh Hàn liền nằm xuống giường nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần.
Nếu nàng nhớ không nhầm, chiều nay chính là phân cảnh đầu tiên nàng đối diễn với Triệu Lam, bản thân đột nhiên tự sản sinh ra một loại áp lực vô hình dồn nén, thôi thì cứ ngủ một giấc trước đã, phàm là chuyện gì ở tương lai thì đợi đến tương lai rồi hẵng tính.
Chợp mắt không bao lâu, Cố Thanh Hàn đã bị đánh thức bởi tiếng chuông vang lên inh ỏi.
Nàng lồm cồm bò dậy ra ngoài mở cửa, còn bị người lạ lẫm trước mặt dọa cho một phen nhảy dựng.
"Xin hỏi có chuyện gì?" Cố Thanh Hàn hỏi bằng giọng ngái ngủ.
Người đứng bên ngoài là một cô gái ước chừng chỉ tầm hai lăm, hai sáu tuổi.
Đôi mắt to tròn cùng chiếc răng khểnh tinh nghịch như một điểm nhấn khó phai, thoạt nhìn trông vô cùng tinh khiết.
"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng Khổng đạo nhờ mình tới gọi cậu nửa tiếng nữa đến phim trường đấy"
Trời, hóa ra là "đặc phái viên" do đạo diễn mời tới, chẳng trách tìm đến đúng lúc như vậy, người ta còn chưa kịp vào sâu giấc nữa.
Thân làm công ăn lương chỉ có thể nghe theo điều lệnh, Cố Thanh Hàn mơ màng gật đầu, "Nga, được rồi, cảm ơn cậu"
Chung Y Điềm chớp đôi mắt đen láy nhìn nàng, nhỏ giọng đề nghị, "Hay là chúng ta cùng đi nhé? Mình chưa làm quen được với ai ở đây cả"
Cố Thanh Hàn im lặng nhìn Chung Y Điềm, cảm thấy cũng không hẳn là không được, liền gật đầu đồng ý.
Dù sao bản thân nàng từ lúc đến đây tới giờ gần như không giao lưu với ai cả, có thêm một, hai người cùng trao đổi với mình về công việc cũng là một điều tốt.
Trên đường đi hai người cũng không trò chuyện nhiều, vẫn giống hệt như điểm khởi đầu của các mối quan hệ trước đó, chủ yếu là Chung Y Điềm hỏi, Cố Thanh Hàn thuận theo trả lời.
Cô bạn này cũng thật biết gợi chuyện đấy chứ, lại còn có lòng kiên nhẫn đáng khâm phục nữa.
Tính ra thì cả hai nói chuyện cũng khá là hợp ý, lại có chung một vài sở thích vụn vặt, nên rất nhanh liền muốn kết bạn.
Chung Y Điềm đột nhiên dựa sát người vào ôm lấy cánh tay Cố Thanh Hàn vô cùng tự nhiên, lại còn lấy ra điện thoại hướng nàng tươi cười nói, "Chúng ta kết bạn Wechat đi"
Cố Thanh Hàn lưỡng lự, cho hay là không cho? Cho thì bản thân không thật sự muốn lắm nhưng không cho thì lại không có lí do nào để từ chối cả.
Điều mà Cố Thanh Hàn sợ nhất chính là Chung Y Điềm sẽ vì lần này mà nghĩ mình chảnh choẹ, nghĩ mình xem thường nàng.
Thôi kệ, dù sao thì chỉ là thêm vào danh sách bạn bè mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, nàng bèn đưa mã ra cho Chung Y Điềm quét.
Toàn bộ màn vừa rồi của nàng và Chung Y Điềm đều bị Triệu Lam lúc ngồi ở ghế chờ thu hết vào tầm mắt.
Gương mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn nhau nói chuyện qua lại rôm rả, lại còn hành động khoác tay cực kỳ thân mật nữa.
Bản thân mình chủ động xin nàng số điện thoại thì lại đọc số của em gái, đây mới gặp một hai ngày đầu liền đưa tài khoản cho người ta quét, vậy mà cứ vỗ ngực tự nhận là luôn đối tốt với mình.
Lời nói bộc phát của phụ nữ đúng là không nên quá tin tưởng.
Cố Thanh Hàn cất điện thoại vào túi, vừa nâng mắt lên liền thấy Triệu Lam đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn mình, nàng vội phóng qua bên đó.
"Uy, Triệu Lam, chị đến đây sớm thế?"
Tâm trạng Triệu Lam đang không vui, liền nói móc nàng, "Đâu phải ai cũng ngủ nhiều như cô"
Tiểu cá nóc bắt đầu phình bụng, "Nói bậy, tôi chỉ vừa mới chợp mắt có chút xíu thôi"
"Tin được không? Mặt trời bữa nay vẫn mọc đằng Đông nha"
"Hừ, có mọc đằng nào thì cũng không thay đổi được sự thật đâu"
Chung Y Điềm nhìn hai người trước mặt đến phát ngốc, vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy ngưỡng mộ.
Không nghĩ tới Cố Thanh Hàn lại quen biết với Triệu ảnh hậu, hơn nữa lại còn rất thân là đằng khác.
Nàng cũng rất muốn được làm quen với Triệu Lam a.
Làm fan của cô đã lâu, có cơ hội được đóng phim cùng thần tượng như thế này đúng là điều không tưởng.
Cơ hội ngàn năm có một đang bày ra trước mắt, thế nhưng nàng thật sự không dám đến gần.
Có điều hiện tại hình như bọn họ có chuyện riêng cần phải nói, nàng nên tạm thời tránh đi chỗ khác, miễn ở lại làm bóng đèn.
Triệu Lam cầm lấy lon cà phê do Cố Thanh Hàn mang đến, không nhanh không chậm hỏi, "Đã đọc qua kịch bản chưa?"
Bị động chạm đến tố chất chuyên nghiệp của mình, Cố Thanh Hàn nhanh chóng đính chính, còn không quên dằn mặt cô, "Cái này cần phải hỏi sao? Tôi đến cả lời thoại của chị còn thuộc"
Cố Thanh Hàn múa mép xong liền tự đắc ý.
Nhưng nàng không biết bản thân đã chọc nhầm người rồi.
Triệu Lam thừa sức tiêu hoá được câu nói của Cố Thanh Hàn nhưng vẫn cố tình giả ngu chọc tức nàng, vội bày ra vẻ mặt vô tội, "Nga, nhân vật của mình diễn cô không học đi học lời thoại của tôi làm gì?"
Cố Thanh Hàn:...
Chị giỏi lắm.
Khổng Vũ đang chỉ đạo cho tổ hậu cần chuẩn bị cho cảnh kế tiếp, nhìn thấy bên đây các nàng đang còn bận đối mặt nhau "đàm đạo", liền dùng loa nhắc nhở, "Uy, Tiểu Triệu, Cố Thanh Hàn, hai người tranh thủ diễn tập một chút, mười lăm phút nữa bắt đầu quay"
Triệu Lam vội ra dấu đã tiếp thu.
Hai người cùng đến phòng hoá trang để thay đồ.
Trong phòng lúc này khá nhiều người, ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, Cố Thanh Hàn không khỏi xuýt xoa.
Mặc dù nàng đối với nhan sắc chính mình là vô cùng tự tin, nhưng đứng giữa một rừng mỹ nhân chân dài thẳng tắp thế này bỗng dưng có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Cố Thanh Hàn tựa người vào bàn trang điểm ngắm các người đẹp, chẳng trách có quá nhiều người đều tranh nhau bước chân vào giới giải trí đến như vậy.
Cả một rừng hoa ở trước mắt, chỉ đứng nhìn thôi đã rất mãn nhãn rồi.
Đột nhiên một trong số những bức màn ở đó được vén lên, Triệu Lam một thân cảnh phục chậm rãi bước ra, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, tất nhiên là bao gồm cả Cố Thanh Hàn.
Nàng ngây ngốc nhìn đến nỗi cằm cũng sắp chạm xuống đất.
Hình ảnh trước nay của cô luôn luôn là mẫu người phụ nữ nữ tính, quyến rũ, gợi cảm, phong thái lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu sa, kiều mỵ, chính là cái cảm giác khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Nhưng Triệu Lam trong mắt nàng lúc này lại toả ra khí thế hừng hực của một cảnh sát thực thụ.
Mái tóc dài được búi lên gọn gàng, hàng lông mày được tô nét trở nên sắc bén, bên dưới là ánh mắt tinh anh, phảng phất trong đấy là sự uy nghiêm của một vị Tổng giám.
Vốn có chiều cao là lợi thế, nay lại thêm bộ cảnh phục càng tôn lên đôi chân dài miên man của Triệu Lam.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả loại trang phục thiết kế vừa nhàm chán vừa kín cổng cao tường cỡ này mà vẫn không thể che bớt được đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô thì Triệu Lam có quấn khố vẫn sẽ đẹp.
Cố Thanh Hàn trong lòng điên cuồng gào thét.
Soái, quá soái, con mẹ nó chị ta điên rồi, sao có thể đẹp trai như vậy?
Mọi người đều bắt đầu thủ thỉ khen ngợi Triệu Lam, thấy cô chuẩn bị đi đến bàn trang điểm liền nhanh chóng tách ra hai bên tạo lối đi, duy chỉ có Cố Thanh Hàn còn đóng cọc hai chân tại chỗ.
Nàng không chút nhận thấy bản thân đang thất thố, cứ đứng trơ mắt ra nhìn cô, ngay cả khi nhân viên trang điểm gọi cũng không buồn phản ứng.
Triệu Lam liếc mắt đã bắt gặp gương mặt không thể nào ngốc hơn được nữa của Cố Thanh Hàn, liền đạp lên gót giày tiến về phía trước.
Nàng vẫn như cũ không nhích người ra khỏi bàn trang điểm, cô ngược lại cũng không đẩy nàng ra mà còn dựa sát người vào, một tay chống lên mặt bàn, một tay vòng ra sau eo Cố Thanh Hàn lấy thỏi son nằm ở gần đó.
Ép sát như vậy, tư thế của Cố Thanh Hàn lúc này chẳng khác gì đang ngồi hẳn lên mặt bàn, hơn nữa còn giống như đang bị vòng tay của cô ôm gọn trong lòng.
Nàng nỗ lực nuốt nước bọt.
Triệu Lam hạ thấp giọng, nảy lên ý niệm tiếp tục trêu chọc tiểu cá nóc, "Đẹp không?"
Cố Thanh Hàn gật đầu lia lịa, "Đẹp, nhưng mà son môi hơi lem kìa"
"..."
Sắc mặt cô trầm xuống.
Người kia vậy nhưng điếc không sợ súng, tiếp túc nhận xét, "Với lại cảnh sát thì không ai đi kiểu đạp gót giày cả"
"..."
Trong phòng bắt đầu xì xào.
"Nói chuyện kiểu gì vậy trời?"
"Con nhóc đó là ai vậy, sao nó lại dám nói Lam tỷ như vậy chứ?"
"Không biết, hình như là người mới, đúng là không biết trên biết dưới gì cả"
Triệu Lam đứng gần đó đều nghe thấy hết nhưng không hề bận tâm, cô cũng không trách mắng gì nàng, chỉ ngồi quỳ xuống chỉnh lại giày ngay ngắn, sau đó lại đứng lên hỏi, "Như vậy cô đã vừa ý rồi chứ?"
Cố Thanh Hàn hài lòng gật đầu, còn vươn tay ra giúp Triệu Lam chỉnh lại cổ áo lẫn cà vạt, động tác vô cùng chuyên nghiệp, vì đây vốn là việc nàng thường xuyên làm cho một người.
Làm xong Cố Thanh Hàn hơi nhếch khoé miệng nói, "Hoàn hảo"
"Phụt", Triệu Lam bị nàng chọc cười.
Cô chồm người lấy một chiếc nón cảnh sát treo trên giá đội vào cho nàng, còn không quên gõ nhẹ đầu nàng một cái, "Mau đi thay đồ đi"
Sau đó cầm theo thỏi son môi đi ra ngoài.
Cố Thanh Hàn chề môi, nhanh chóng nhận quần áo rồi chạy vào phòng thay.
Những đương sự còn lại có mặt:???
Này mẹ nó nếu là một nam một nữ thì khác gì là đang phát cẩu lương không?
Hai người sau khi thay đồ xong cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc tập trung làm việc.
Phải nói đây là lần đầu tiên Cố Thanh Hàn đảm nhiệm một vai quan trọng như vậy, tất nhiên về mặt kinh nghiệm vẫn còn nhiều thiếu sót, vậy nên Triệu Lam đã tận tình hướng dẫn nàng, nhìn vào không khác một vị giáo viên đang giảng bài cho học sinh là mấy.
Triệu Lam miệt mài giảng giải, Cố Thanh Hàn vẫn luôn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chữ nào.
Có chỗ cần lưu ý nàng lập tức dùng bút dạ đánh dấu lại, ghi chú một cách tỉ mỉ, mọi thứ đều cẩn thận cho đến chi