Ở nhà không thì nhàm chán nhưng đi làm thì lại bắt đầu cảm thấy lười biếng, Cố Thanh Hàn hiện tại chính là như vậy.
Mặc dù thân xác đang ngồi trên máy bay để đến phim trường nhưng tâm hồn nàng vẫn còn lưu luyến ở trên giường ngủ.
Mấy ngày gần đây cuộc sống của nàng vẫn luôn quanh quẩn với lối sinh hoạt quen thuộc, buổi sáng thì đi làm ở tiệm, tối về chuẩn bị đồ vào đoàn phim, thỉnh thoảng dành chút thời gian để chơi đùa cùng em gái.
Từ hôm chủ nhật đi chơi ở công viên đến nay nàng và Triệu Lam chưa từng liên lạc lại, theo như lịch trình người hôm mộ đăng trên Weibo thì có vẻ công việc của cô dạo này khá bận rộn.
Nhưng nói trước Cố Thanh Hàn không phải cố tình theo dõi siêu thoại của Triệu ảnh hậu đâu, nàng chỉ là tiện tay vào lượn một vòng xem chút tình hình thôi.
Từ trong khoang máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Thanh Hàn vẫn còn băn khoăn với quyết định của mình.
Cũng đã tròn một năm tám tháng kể từ ngày nàng chọn dừng con đường diễn xuất, có thể bởi vì tự ti, cũng có thể bởi vì nản chí, nàng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ lại tiếp tục bước đi trên con đường này.
Bản tính Cố Thanh Hàn xưa nay chính là nghĩ gì làm nấy, nàng gần như rất ít khi nhìn xa trông rộng, và đó chính là lí do khiến nàng thua kém nhiều người, trong đó có Triệu Lam.
Vậy nhưng Cố Thanh Hàn chưa từng thấy hối tiếc vì những lựa chọn của mình, nó có thể không là tốt nhất nhưng chắc chắn sẽ là cái phù hợp nhất, dù sao không ai có thể hiểu mình bằng chính bản thân mình cả.
Nói gì thì nói, bây giờ nàng đang ngồi ở đây chứng tỏ bản thân vẫn còn có thứ gọi là "cái duyên" với nghề này, cơ hội đã dâng tới tận miệng thì tội gì mà không đớp.
Máy bay vẫn chưa cất cánh, mọi người đang dần di chuyển về ghế ngồi của mình.
Ở đây Cố Thanh Hàn không quen ai cả, nàng cứ chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn mấy người đang đi tới hòng tìm kiếm gương mặt quen thuộc kia, nhưng lướt qua đều là những con người lạ lẫm.
Mãi cho đến khi có một người mà Cố Thanh Hàn nhận ra xuất hiện ngay trước mắt, chỉ có điều nàng không nghĩ tới người này cư nhiên sẽ có mặt ở đây.
"Đúng là trùng hợp nha Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Chu Ân Tầm dừng chân đúng ở hàng ghế của nàng, Cố Thanh Hàn cũng không thể cứ như vậy mà làm ngơ được, liền lịch sự chào một cái, "Đã lâu không gặp, Chu tiểu thư"
Nàng cứ đinh ninh rằng Chu Ân Tầm chỉ là tình cờ thấy người quen nên tiến đến chào hỏi, nào ngờ cô ta nhếch miệng cười với nàng một cái, sau đó để túi xách lên ngăn đựng hành lý, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế còn trống bên cạnh.
Cố Thanh Hàn:....
Nàng len lén nuốt nước bọt.
Tổ tông này sao lại ngồi cạnh mình vậy? Triệu Lam lại không có mặt ở đây, làm sao bây giờ?
Nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ không thấy cô đi vào khoang này, vậy chẳng lẽ là đang ngồi ở hạng thương gia? Nhưng nếu đã như vậy thì cái vị này chọn ngồi ở hạng phổ thông thì cũng quá lạ lùng rồi đi?
Người ta bắt đầu phát lệnh tắt điện thoại, có lẽ máy bay đã sắp cất cánh, Cố Thanh Hàn không thể gửi tin nhắn cho Triệu Lam, đành thở dài cam chịu.
Dù sao ghế ngồi đều là lúc mua vé được định sẵn, nàng có không muốn cũng không thay đổi được gì.
Bất quá người này là Chu Ân Tầm a, nàng sao có thể yên lòng ngồi đây được?
Chu Ân Tầm đang chăm chú đọc tạp chí lại bị sự lăn tăn của Cố Thanh Hàn quấy nhiễu, đưa mắt nhìn sang thì thấy nàng cứ nhúc nhích thân mình, còn hơi chút co người lại rúc vào trong góc, liền cho rằng nàng không quen đi máy bay, nhịn không được hỏi han, "Sắc mặt của cô hình như không tốt lắm nhỉ? Thấy khó chịu trong người sao?"
"Hả? À, ừm, không có", Cố Thanh Hàn vội xua tay, cười gượng, "Tôi ổn"
Trời mới biết nàng lúc này sợ Chu Ân Tầm đến mức nào.
Nếu không phải nhờ Triệu Lam cảnh báo trước rằng kẻ chủ mưu chuyện chiếc váy bị hỏng là cô ta thì có khi nàng bị xử đẹp lúc nào còn không kịp hó hé.
Chu Ân Tầm không nói gì, cứ như vậy mà nhìn Cố Thanh Hàn, ánh mắt nửa phần dò xét nửa phần ngờ vực, cuối cùng chỉ gật đầu, "Được rồi, nếu cô cần giúp đỡ điều gì thì cứ việc nói với tôi, không phải ngại"
Cố Thanh Hàn bất chấp gật đầu, "Ân ân, chắc chắn rồi"
Con lạy má, má đừng đếm xỉa tới con đã là phúc ba đời nhà con rồi, cảm tạ vô điều kiện.
Đúng như Cố Thanh Hàn mong đợi, Chu Ân Tầm thật sự không tiếp tục quan tâm tới nàng, cô ta gấp lại tạp chí, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng giống như không mấy thoải mái.
Người nổi tiếng khi không có ống kính cùng ánh đèn sân khấu đều sẽ như vậy sao? Những lần ở cạnh Triệu Lam cũng thế, không phải dáng vẻ mệt mỏi thì cũng là mang cảm giác không tươi tỉnh, có lẽ công việc này thật sự đã bòn rút hết tinh lực của diễn viên, chẳng trách nhiều người dần trở nên dễ gắt gỏng với mọi thứ xung quanh như vậy.
Áp lực chồng chất lại không có khoảng trống để nghỉ ngơi, không nổi điên thì đã là hay lắm rồi ấy chứ.
Hơn ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay Bảo An (Thâm Quyến), mọi người đều thi nhau chạy về phía xe đã được đoàn phim chuẩn bị để đưa về khách sạn, chỉ duy nhất Cố Thanh Hàn vẫn còn nán lại nhìn vào bên trong.
Chu Ân Tầm lại lần nữa bị dáng vẻ lóng nga lóng ngóng của Cố Thanh Hàn làm cho tò mò, kéo vali đến bên cạnh vỗ vai nàng, "Cố tiểu thư đang đợi ai à? Sao vẫn còn đứng ở đây?"
Cố Thanh Hàn giật mình, ấp a ấp úng, "Tôi...tôi đang đợi bạn"
Chu Ân Tầm hơi nghiêng người nhìn qua lớp cửa kính rồi lại bật cười, quay sang nói với nàng, "Cố tiểu thư có chắc là bạn của cô cũng đi chuyến bay này không? Mọi người đều ra ngoài hết rồi"
"Bên trong không còn ai nữa à?", Cố Thanh Hàn lơ ngơ chỉ chỉ vào ga sân bay, ậm ờ hỏi, "Cô xác định?"
Chu Ân Tầm gật đầu chắc nịch.
Cố Thanh Hàn lập tức xụi mặt xuống.
"Nga, vậy cảm ơn"
Sau đó liền lủi thủi lết ra ngoài bãi xe.
Chu Ân Tầm:???
Vừa ngồi vào ghế, Cố Thanh Hàn tức tốc lấy điện thoại ra nhắn tin chất vấn Triệu Lam.
[Chị đang ở đâu? Sao tôi không thấy chị?]
Triệu Lam ở bên kia đang ngồi trong phòng chờ cho nhân viên trang điểm, điện thoại bỗng "Ting" một tiếng, Nghiên Vy vội giúp cô cầm lấy.
"Mặc kệ đi", Triệu Lam ảm đạm phun ra ba chữ.
Nghiên Vy do dự, "Nhưng đây hình như là của Cố Thanh Hàn gửi đến"
Triệu Lam trầm mặc.
Cô vươn tay đến trước mặt quản lý của mình, "Đưa điện thoại cho tôi"
Triệu Lam hơi cúi đầu nhìn màn hình, nhân viên trang điểm cũng tinh tế dừng lại động tác để chờ cô.
Chỉ một dòng tin với vài ba chữ cũng đủ thấy được chủ nhân của nó đang bực bội đến mức nào.
Giọng văn cộc lốc như vậy ngoài cái người họ Cố kia ra thì Triệu Lam quả thật chưa gặp phải người thứ hai bao giờ.
Cô thậm chí có thể mường tượng ra được dáng vẻ như cá nóc mắc cạn của nàng ngay lúc này.
[Tôi còn vài buổi ghi hình chưa hoàn tất, vẫn dang ở Bắc Kinh, hai ngày nữa mới bay đến Thâm Quyến]
Ngón tay Triệu Lam lướt nhanh trên bàn phím, chúng vừa thon vừa dài, trắng nõn lại còn linh hoạt, tựa như là đang nhảy múa.
Ngay cả nhân viên trang điểm đứng bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng không khỏi xuýt xoa cùng ngưỡng mộ.
Từng bộ phận trên cơ thể của người phụ nữ này không cái nào là không đạt chuẩn hoàn hảo cả.
Bất quá người có thể khiến Triệu ảnh hậu vừa nhắn tin vừa cười vui vẻ giống như vậy đúng thật là hiếm thấy, chẳng lẽ là đó là người chồng thương yêu cô hết mực trong truyền thuyết? Bằng không thì băng sơn mỹ nhân sao có thể dễ dàng lộ vẻ tươi cười như thế này được?
Nghiên Vy cũng cảm thấy khó hiểu khi nhìn tâm tình Triệu Lam chuyển biến nhanh đến như vậy.
Từ sáng đến giờ cô luôn trong trạng thái căng thẳng, phía đối tác cũng yêu cầu nên có sự cân bằng lại cảm xúc để sớm hoàn thành tốt công việc, không nghĩ tới chỉ một tin nhắn của Cố Thanh Hàn liền giải quyết xong mọi chuyện.
Dù biết rằng mối quan hệ của hai người thật sự vô cùng tốt, nhưng thế này thì không phải có hơi...kỳ quặc? Nếu không phải Triệu Lam đã có gia đình thì có lẽ Nghiên Vy đã đem suy nghĩ của mình theo chiều hướng khác rồi.
Lại còn lén lút ký hợp đồng chủ-tớ với nhau nữa, bảo cô không nghĩ bậy cũng uổng.
Nhưng dù sao Nghiên Vy cũng là một người khá lý trí, cứ cho rằng Triệu Lam vẫn chưa kết hôn thì xác suất chuyện này xảy ra vẫn cứ là ở mức âm đi.
Lại nói Triệu Lam giống như không quá quan tâm vấn đề đồng tính.
Mặc dù xung quanh cô cũng có không ít phú bà theo đuổi nhưng đáp lại đều là sự tuyệt tình của Triệu Lam, đơn giản vì bản thân cô vốn đã là bạch phú mỹ rồi, cần gì phải có người bao nuôi mình nữa.
Ngay cả gia thế hiển hách như nhà chồng hiện tại còn phải nể mặt một bậc, căn bản người như Triệu Lam thì không cần phải dựa vào sắc mặt của người khác mà sống.
Mà làm nghệ thuật có được điều này chẳng khác nào có được cả giang sơn, vậy mới không bị người ở trên đè đầu cưỡi cổ, không sợ bọn tư bản giở trò ngán chân, thao túng.
Cố Thanh Hàn sau khi nhận được hồi âm sắc mặt càng là đen như đít nồi, coi như trong hai ngày tới nàng chính là con ma vô hình vất vưởng ở đoàn phim rồi.
Triệu Lam nhân lúc ekip chuẩn bị ánh sáng đợi Cố Thanh Hàn trả lời, nhưng nàng tuyệt nhiên không thèm nhắn lại.
Tài xế ngồi phía trước lái xe bỗng để ý đến gương mặt phụng phịu của nàng, tốt bụng khuyên nhủ, "Cháu đừng có buồn nữa, tình yêu chính là như vậy, không tránh khỏi có những lúc cãi vã, buồn bực, có gì thì tìm cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau đã nhé"
Nói xong ông chú lại thở dài lắc dầu, "Ai, người trẻ các cháu thời nay yêu nhau đúng là lạ thật, ngay cả chuyện thẳng thắn tâm sự với nhau cũng không dám, cứ im ỉm giận dỗi chờ mong đối phương hiểu ra, như vậy thì tới già cũng không giải quyết được gì đâu đấy"
Cố Thanh Hàn:???
Không đúng, hình như có gì đó sai sai ở đây.
Nàng ngờ vực hỏi lại, "Ý chú là...cháu đang giận người yêu á?"
Người tài xế không ngần ngại gật đầu, "Ừ, nhìn thái độ của cháu liền biết, ha ha, cháu không qua mắt chú được đâu"
"Không, kh...không phải vậy đâu", Cố Thanh Hàn cật lực thanh minh, "Cháu...cháu chỉ nhắn tin với một người bạn mà thôi, còn, còn ế chổng mông ra không ai thèm rước đây ạ", nàng xấu hổ gãi mặt.
Gì mà nghĩ rằng nàng và Triệu Lam yêu nhau chứ? Cô không đem nàng ra băm làm trăm mảnh thì thôi làm gì có cái mùa xuân nho nhỏ đó được.
Tài xế nghe vậy chỉ cười, không tiếp tục vạch mặt Cố Thanh Hàn.
Ông nhìn thoáng nàng qua gương chiếu hậu, ánh mắt như thể nhìn thấu hồng trần.
Nhắn tin với bạn thôi thì ai lại trưng ra bộ mặt giận dỗi đó, người có kinh nghiệm nhìn một cái liền biết, cô bé này không nhận thức được bản thân là đang múa rìu qua mắt thợ.
Trong lúc Cố Thanh Hàn còn đang luýnh quýnh không biết nên giải thích thế nào để người tài xế không tiếp tục hiểu lầm thì điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo.
[Làm sao rồi? Giận hả?]
Cố Thanh Hàn đọc xong càng là muốn chửi thề.
Con mẹ nó, chị có