Không để Phó Quan nói câu nào, Văn Lãng Tây cấp tốc lấy mắt kính Phó Quan xuống, khát khao khó nhịn mà hôn lên đôi môi Phó Quan, đem người gặm cắn, đồng thời dùng đầu gối tách hai chân Phó Quan ra, cả người chen vào giữa hai chân Phó Quan, đôi tay làm loạn len lỏi vào bên trong quần áo đơn bạc của Phó Quan lần mò.
Lòng bàn tay ấm áp dày rộng trước tiên lướt qua eo Phó Quan, một tay giữ chặt vòng eo nhỏ hẹp của Phó Quan, một tay sấn tới hai điểm đỏ hồng trước ngực Phó Quan.
Vừa chạm đến, thân thể Phó Quan bên dưới chợt run rẩy, đôi môi đang bị Văn Lãng Tây ngậm chặt liếm mút, nên Phó Quan chỉ có thể dùng giọng mũi phát ra một trận âm thanh khó nhịn.
Văn Lãng Tây thô bạo bóp chặt hai điểm trước ngực Phó Quan, nhào nặn hai điểm từ hồng nhạt chuyển sang đỏ sậm, từ mềm nhuyễn trở nên cứng lại như hạt đậu ngọt.
Tuy đậu ngọt thoạt nhìn rất thơm ngon, nhưng Văn Lãng Tây vẫn lưu luyến trên bờ môi Phó Quan, vừa hút vừa cắn vừa liếm, như thể đây là thứ ngon nhất trên đời.
Hai người gắn bó như môi với răng, vuốt ve lẫn nhau, đầu lưỡi Văn Lãng Tây trong miệng Phó Quan không thèm tiết chế mạnh mẽ càn quét, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, hôn đến mức động tình, Văn Lãng Tây còn có thể hút lấy đầu lưỡi Phó Quan ngậm trong miệng như uống sữa nhẹ nhàng bú mút.
Hôn môi mò ngực còn chưa biết thế nào là đủ, bàn tay Văn Lãng Tây ôm eo Phó Quan dần hướng xuống phía dưới, nước chảy mây trôi luồn vào bên trong, dùng ngón trỏ móc lấy quần lót, cực kỳ làm càn mà một phát bắt lấy cánh mông non mềm của Phó Quan, mạnh mẽ xoa nắn.
Phó Quan bị động tác này dọa sợ, lập tức nghiêng đầu đem bờ môi sưng tấy của mình trốn thoát khỏi Văn Lãng Tây, tranh thủ nói:"Lãng Tây! Làm gì vậy?".
Văn Lãng Tây mắt điếc tai ngơ, thấy người này nghiêng đầu đi liền hôn lên thái dương, gò má, vành tai anh.
Bên trong nhận thức của Văn Lãng Tây, thân thể Phó Quan bất kỳ chỗ nào cũng có thể hôn.
Trên miệng còn chơi đùa lưu manh như vậy nói gì tới bàn tay đang làm loạn trong quần lót Phó Quan, một cái mông còn chưa đủ để hắn nắn, đem cả hai cái đồng thời xoa nắn, bên này nhào một cái, bên kia bóp một chút, không dễ dàng thỏa mãn mà dày vò.
Bờ môi Phó Quan tuy tạm thời lấy lại tự do nhưng anh cũng không nói nên được lời nào, vất vả cắn chặt hàm răng, âm thanh vụn vỡ đè nén nơi cổ họng.
Phó Quan hiện tại chỉ muốn đẩy Văn Lãng Tây ra, bởi vì anh hoàn toàn chưa chuẩn bị xong.
Chuyện làm tình này vốn là ngươi tình ta nguyện nhưng Phó Quan lúc này không quá tình nguyện.
Anh yêu Văn Lãng Tây nhưng cũng chỉ mới vừa xác nhận không lâu, hơn nữa bên trong anh vốn là một người cực kỳ bảo thủ, thậm chí còn ảo tưởng phơi bày trước mặt người yêu trong đêm tân hôn, cảm thấy như vậy mới lãng mạn, đặc biệt phiến tình.
Anh nguyện ý cùng Văn Lãng Tây làm tình nhưng không phải là bây giờ.
Nhưng trước mắt, anh sợ Văn Lãng Tây sẽ trực tiếp ở đây liều mạng mà làm.
Mà anh có đập vai Văn Lãng Tây như nào hắn cũng như không cảm nhận được, mặc cho anh đẩy tới đẩy lui cũng không lay động nửa phần.
Ngay lúc Phó Quan đang tìm cách ngăn cản sự tình tiếp tục phát sinh thì xuất hiện biến chuyển, anh cảm thấy nơi tư mật nhất của mình bị nhét vào một ngón tay.
Thời khắc này, Phó Quan triệt để hoảng loạn.
Kỳ thực, Văn Lãng Tây vốn cũng không muốn ở chỗ này chọc ngoáy thô bạo mà đè người ra làm, nhưng hắn lại không hiểu vì sao xoa nắn một chút liền không tự chủ được tâm tư rục rịch, ma xui quỷ khiến mà đem ngón tay mình tìm đến cửa động hậu huyệt Phó Quan, nơi chưa từng có ai chạm đến kia vói vào.
Vừa chạm đến còn chưa kịp thâm nhập sâu hơn một đạo âm thanh trầm thấp lạnh nhạt truyền vào tai hắn.
"Lãng Tây! Dừng lại"
Âm thanh nhẹ nhàng này so với đập tới đập lui vừa nãy hữu hiệu hơn nhiều, Văn Lãng Tây lập tức ngừng lại hành động chuẩn bị thăm dò bên trong Phó Quan, đem đầu mình đang đặt nơi cần cổ Phó Quan ngẩng lên, ánh mắt dần dần tỉnh táo.
"Xuống khỏi người anh!"
Từ những lời này Văn Lãng Tây cảm nhận được Phó Quan không tình nguyện, cau chặt mày, không nghe theo, khàn giọng hỏi:"Làm sao vậy?"
Phó Quan quay đầu, nhìn về phía con ngươi vẫn nhuộn màu tình dục của Văn Lãng Tây, đáy lòng thở dài, nhẹ giọng nói:"Anh đột nhiên cảm thấy, suy nghĩ của chúng ta....tựa hồ không giống nhau lắm".
"Suy nghĩ gì?"
"Hiện tại anh vẫn....chưa muốn cái kia"
"Cái nào?"
Khóe miệng Phó Quan giật giật, nửa ngày mới nói:"...Không muốn làm"
Nghe vậy, tình dục nóng cháy trong mắt Văn Lãng Tây bị lạnh lùng bao phủ, nhìn chăm chú vào mắt Phó Quan, gằn từng chữ một:"Không muốn cùng em làm?".
Đọc hiểu thần sắc trên mặt người này, Phó Quan nhất thời có chút đau đầu, nhưng vẫn tận lực trì hoãn âm thanh:"Không phải! Anh sẽ chỉ làm với em.....nhưng bây giờ có hơi sớm".
Văn Lãng Tây không đáp lời, một mực nhìn Phó Quan chằm chằm, trong đôi con ngươi hẹp dài ba quang lưu chuyển, khiến người khác không nhìn được cảm xúc hắn.
Thời điểm Phó Quan cho rằng Văn Lãng Tây sẽ không đáp lại thì người này lại đôt nhiên lên tiếng:"Biết vì sao vừa nãy em nói trừng phạt anh không?"
"Vì sao?"
Văn Lãng Tây cúi đầu tiến đến bên tai Phó Quan nhẹ giọng nói:"Bởi vì buổi trưa sau khi nhìn thấy chú Phó, anh đầu tiên là muốn rời khỏi em, vì chuyện này em đã khó chịu rất lâu".
"Không phải!" Phó Quan nhanh chóng phản bác, không phải anh đã giải thích rồi sao, sao người này vẫn cảm thấy anh không muốn thừa nhận.
Văn Lãng Tây không để ý Phó Quan cãi lại, tự nhiên trầm giọng nói:"Hơn nữa, anh bây giờ không cho em chạm vào, em còn thấy khổ sở hơn"
Nghe Văn Lãng Tây nói như vậy, Phó Quan đang chuẩn bị lần thứ hai nói rõ một chút quan điểm truyền thống của mình, còn chưa kịp lên tiếng đã bị đánh gãy.
"Bất quá nếu anh đáp ứng cùng em đi qua căn hộ bên kia ở mấy ngày, có khả năng em sẽ không khổ sở"
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên vành tai hồng hào của Phó Quan mới thấp giọng khẩn cầu:"Có được không...".
"Qua đó làm gì?"
"Trời trở nóng rồi, muốn dẫn anh đi bơi"
Cuối cùng, Phó Quan vẫn đồng ý cùng Văn Lãng Tây qua căn hộ bên kia ở mấy ngày, nói đi là đi, hai người cầm theo vài bộ quần áo tắm rửa rồi lập tức ra cửa, Phó Quan lái xe, bây giờ mới