Phó Quan đau đến mức cả người phát run, đây là tính nhai nát da thịt anh luôn hay gì!
Hai tay Phó Quan dùng sức gỡ cánh tay đang giam cầm eo anh của Văn Lãng Tây, nhưng vô luận dùng bao nhiêu lực cũng không đẩy nổi đối phương ra, đợi đến khi không chịu nổi nữa mới khàn giọng:"Đau quá!....Nhả ra!..."
Văn Lãng Tây đối với sự khẩn cầu của Phó Quan như bỏ ngoài tai, cánh tay vây lấy eo đối phương càng thêm siết chặt, đem hung khí chính mình đè chặt sau eo đối phương, bàn tay đang bao lấy lồng ngực Phó Quan vững vàng ấn chặt lên xương quai xanh, Phó Quan không có cách nào tránh thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Cùng lúc đó, hàm răng Văn Lãng Tây cắn sau gáy Phó Quan tiếp tục dùng thêm lực, mãi đến khi khắp xung quanh môi răng truyền đền một mùi máu tanh nồng mới miễn cưỡng nhả ra.
Văn Lãng Tây rũ đôi mắt nhìn chằm chằm dấu răng trên gáy Phó Quan.
Dấu răng rất đều, một hõm lại tiếp một hõm chỉnh tề ngay ngắn khắc lên cái gáy trắng nõn non mềm của Phó Quan, mặt trên rướm máu.
Nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt Văn Lãng Tây trở nên hưng phấn, đây là dấu ấn thứ hai hắn lưu lại trên thân thể Phó Quan.
Dấu ấn thứ nhất trên bờ môi dưới Phó Quan, dấu ấn thứ hai sau gáy anh, nhưng chỉ có hai cái này làm sao đủ, sau đó còn có thể có cái thứ ba, thứ tư, thứ năm....!
Văn Lãng Tây đem môi mình đặt lên vết thương sau gáy Phó Quan, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm qua tơ máu.
Văn Lãng Tây liếm một chút, toàn thân Phó Quan cũng sẽ run rẩy theo một chút, phản ứng này càng làm hưng phấn trong mắt Văn Lãng Tây sâu hơn.
"Phó ca ca...."
Phó Quan vẫn muốn tránh thoát nhưng không biết phải làm sao, lực tay chính là không mạnh bằng đối phương, chỉ có thể nhíu chặt mày cảm nhận hàm răng đối phương từng chút từng chút cắm vào da thịt anh.
Vốn tưởng đối phương cắn xong sẽ thả mình ra, nhưng không nghĩ người kia cắn xong còn phải nhẹ nhàng liếm láp, mỗi một lần liếm lên, vết thương của anh lại đau thêm một phần.
Loại đau đớn mang theo ám muội này làm cả người anh run rẩy, đặc biệt là khi nghe thấy người kia ở sau gáy mình phả ra một luồng nhiệt khí gọi Phó ca ca, cả quả tim Phó Quan như muốn tê rần.
Kiềm chế lại cảm nhận dị dạng dưới đáy lòng, ngữ điệu bên trong mang theo một chút nhẹ nhàng run rẩy:"Lãng Tây! Em....buông ra đi!..."
Văn Lãng Tây kề sát phía sau Phó Quan, lúc nghe thấy thanh âm gợi cảm khàn khàn của đối phương, trong mắt lập tức trở nên cuồng loạn, hô hấp cũng trở nên nặng nề, thì thầm sau lưng Phó Quan:"Muốn không....."
Lúc này, thân thể hai người vừa khớp mà dán vào nhau, Phó Quan có thể cảm nhận được hung khí cứng rắn đang đặt sau mông mình.
"Không!...." Phó Quan hạ thấp âm thanh xuống trả lời.
"Phải không? Nhưng em muốn làm thì sao?" Bàn tay Văn Lãng Tây đã từ cổ áo Phó Quan duỗi vào, sờ lên hai điểm trước ngực Phó Quan.
"Dừng lại....."
"Anh ngày hôm đó không phải đã nói sẽ không cự tuyệt em sao? Lẽ nào anh chỉ gạt em?"
"Không có gạt em! Chỉ là hiện tại....còn hơi sớm!"
"Không sớm!"
Văn Lãng Tây bỗng nhiên rút tay ra khỏi cổ áo Phó Quan, tháo mắt kính anh xuống, đem tay trực tiếp đặt trên bụng Phó Quan nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày mới thấp giọng nói:"Rất muốn anh thuộc về em sớm một chút, như vậy em mới có cảm giác an toàn, cho đên...đừng phản kháng....".
Nói xong chậm rãi tiến đến bên tai Phó Quan gằn từng chữ:"Vô dụng....."
Theo tiếng nói rơi xuống, Văn Lãng Tây lập tức khom lưng, ôm lấy Phó Quan từ phía sau hướng về một phía bước nhanh tới.
Phó Quan bị động tác này làm cho hoảng sợ, ngay khi chân rời khỏi mặt đất vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Văn Lãng Tây đang ôm hạ thân mình, âm điệu không khỏi nâng cao:
"Em ôm anh đi đâu? Anh có thể tự đi....."
Phó Quan còn chưa nói xong trước mặt đã xuất hiện một hồ bơi vô cùng rộng lớn.
Nhìn thấy bể bơi to lớn, Phó Quan lập tức hoảng loạn, dùng sức nắm cánh tay Văn Lãng Tây đang ôm eo anh, nói:"Anh không xuống đó!"
Mặt Văn Lãng Tây phía sau mông Phó Quan nghe được thì hài hước nhếch nhếch khóe môi:"Tới cũng tới rồi sao có thể không xuống!"
"Ngày mai được không? Trời cũng sắp tối rồi!"
"Không sao! Trời tối mới dễ chơi!" Âm thanh Văn Lãng Tây càng ngày càng hưng phấn.
"Anh sợ lạnh!" Phó Quan cố gắng nghĩ ra tất cả các biện pháp ngăn cản Văn Lãng Tây phát điên.
"Nước trong hồ mới thay lúc xế chiều, hơn nữa nhiệt độ rất ổn định, sẽ không lạnh!"
Trong thời gian nói những câu này, Văn Lãng Tây đã ôm Phó Quan tới bên mép hồ bơi.
Phó Quan cúi đầu cứng đờ người nhìn làn nước trong suốt trong bể bơi sạch sẽ dưới chân, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn được ít nhất cũng phải sâu từ 2.5m trở lên.
"Đừng vứt anh xuống! Ngày mai sẽ bơi cùng em, hiện tại....."Ngữ điệu Phó Quan rõ ràng xen lẫn sự hoảng loạn.
Văn Lãng Tây ngắt lời Phó Quan:"Yên tâm! Em sẽ bảo vệ anh tốt, nhắm mắt lại!"
Dứt lời, Văn Lãng Tây xoay người, đưa lưng về phía bể bơi, ôm chặt Phó Quan trong ngực, không chút do dự ngã về phía sau.
Rầm một tiếng, sau khi hai người chìm xuống đáy hồ Văn Lãng Tây lập tức ngồi thẳng lên, kéo Phó Quan đến trước ngực, hôn xuống.
Do dòng nước lưu động nên hai người nhất định phải ôm thật chặt mới có thể bảo đảm môi kề môi.
Hai người dưới nước gắn bó như môi với răng, hướng đến miệng đối phương độ khí lẫn nhau, Phó Quan hai tay ôm chặt cổ Văn Lãng Tây, Văn Lãng Tây mạnh mẽ ghì chặt eo Phó Quan, đem khoảng cách rút ngắn đến chặt chẽ, sít sao.
Hai người dùng tư thế này chậm rãi nổi lên, chờ đến khi nổi lên mặt nước, Phó Quan lập tức buông ra cánh tay vẫn đang ôm cổ Văn Lãng Tây, hướng vế phía bờ bơi đi như muốn bỏ trốn.
Anh cơ hồ có thể kết luận Văn Lãng Tây hiện tại đang phát rồ.
Đối phương ngày hôm nay từ sau khi Phó Hoa Thăng đến Văn gia, hành vi liền trở nên khác thường, đặc biệt là sau khi Phó Hoa Thăng rời đi.
Phó Quan có dự cảm mãnh liệt, Văn Lãng Tây hôm nay có thể sẽ làm ra một vài chuyện vượt khỏi tầm với, cho nên bản năng anh muốn trốn chạy khỏi bể bơi, định sau khi lên bờ sẽ cùng đối phương bình tĩnh nói chuyện, dù sao xảy ra tranh chấp dưới nước cũng quá nguy hiểm.
Còn chưa bơi được một mét mắt cá chân đã bị Văn Lãng Tây bắt được.
Văn Lãng Tây dùng sức một cái lôi cả người Phó Quan hướng về phía mình, đem Phó Quan đang bị mất cân bằng vơ tới trong ngực, mặt mày âm trầm nhìn Phó Quan không ngừng ho khan do sặc nước.
"Anh muốn đi?" Văn Lãng Tây trầm giọng hỏi.
Phó Quan mất một lúc mới ho hết nước vừa bị tràn vào phổi ra, đuôi mắt ửng hồng, mạt đỏ ửng này không phải vì thẹn thùng mà là vì khó chịu.
Chờ cuống họng dễ chịu chút, Phó Quan lúc này mới nắm chặt vai Văn Lãng Tây:"Chúng ta đi lên rồi nói tiếp!"
Văn Lãng Tây bỗng nhiên cười khúc khích, nhìn Phó Quan trong mắt mang theo trêu tức:"Anh cho rằng em đưa anh đến đây là để làm gì? Tâm sự?"
Nói xong bất ngờ buông lỏng cánh tay đang ôm eo Phó Quan ra.
Bị người thả ra, hai tay đang khoát trên vai của Văn Lãng Tây vội vàng dùng sức, sợ lại sặc nước, kỹ năng bơi của anh không tốt lắm, mặc dù biết bơi nhưng chỉ học được chút da lông bên ngoài nên hơi sợ nước.
Văn Lãng Tây phát hiện Phó Quan sợ nước, khóe miệng không khỏi câu lên một nụ cười ác liệt:"Nắm chặt em nha! Không là còn bị sặc nước nữa đó!"
Nghe giọng điệu đối phương như đang trêu mèo chọc chó, Phó Quan cau mày, còn chưa kịp lên tiếng quần của anh đã bị Văn Lãng Tây túm rơi.
Kéo theo cả quần lót khiến hạ thân Phó Quan trở nên trơn trượt, dưới tình thế cấp bách, hai chân ở trong nước đạp loạn.
"Phó ca ca! đừng nhúc nhích, nếu tiếp tục không nghe lời, chúng ta đều sẽ chìm xuống"
Văn Lãng Tây nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Phó Quan, nhẹ nhàng nói.
"Tại sao cởi quần anh!?" Phó Quan lần này thực sự nổi giận.
Mà vẻ mặt này trong mắt Văn Lãng Tây không khác gì đang làm nũng, đôi môi câu lên mang theo ý cười mê muội khó giải thích.
Văn Lãng Tây không trả lời, chỉ duỗi ra một cánh tay cuốn lấy eo Phó Quan kéo vào trong ngực.
Tiếp đó đem một cái tay khác hướng tới khe mông Phó Quan, không do dự như lần trước, trực tiếp dùng ngón tay cắm vào.
Phó Quan bất tình lình cảm nhận được dị vật xâm lấn kinh sợ đến ngừng thở, từ trong hàm răng vẫn cố phun ra vài từ:"Lấy ra đi!"
Văn Lãng Tây tựa hồ cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên trên mặt đeo theo biểu tình như đang thăm dò thế giới mới, hắn không nghĩ tới hậu huyệt Phó Quan lại....thít chặt như vậy.
Hắn cảm thấy được ngón tay của mình khó có thể cắm hết toàn bộ vào.
Nhưng chính cảm thụ kỳ diệu này càng làm Văn Lãng Tây hưng phấn, không tự chủ được bắt đầu nghĩ, nếu như đem đồ vật của chính mình nhét vào....!
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Văn Lãng Tây dần trở nên điên cuồng, mang theo sự hưng phấn khó có thể che giấu.
Lúc này Văn Lãng Tây đã không còn nghe thấy Phó Quan nói cái gì, cũng không rảnh bận tậm giãy dụa, phản kháng của đối phương, chỉ một mực đem ngón tay nơi hậu huyệt Phó Quan cắm sâu vào.
Phó Quan đoán đúng rồi, Văn Lãng Tây là đang phát rồ.
Văn Lãng Tây dùng một cánh tay vững vàng cố định Phó Quan trong ngực mình, mà một tay khác thì đang thăm dò hậu huyệt Phó Quan, đợi đến khi vách ruột ấm áp kia của Phó Quan hoàn toàn bao lấy ngón tay hắn, Văn Lãng Tây ngẩng đầu lên thở ra một hơi.
Ngón tay bị một mạt mềm mại ấm nóng bao phủ, chỉ thẩy cả người cũng trở nên khoan khoái.
Người này mặt sau vậy mà có thể khiến hắn thư thái như vậy....!
Văn Lãng Tây khéo miệng cong lên, cúi đầu, dùng cánh tay mạnh mẽ, cứng rắn kẹp chặt Phó Quan đang nỗ lực tránh thoát.
Văn Lãng Tây đem ngón tay bên trong kéo ra ngoài một chút rồi đột ngột đâm thẳng vào, lại rút ra một chút rồi nhanh chóng đâm vào, liên tục đùa bỡn như vậy mười mấy lần, hắn bất chợt cảm giác không đủ, lại muốn nhét thêm một ngón tay.
Nhưng lần nãy cũng không có dễ dàng như vậy, khi hắn đem ngón giữa tiến lại thăm dò phát hiện không nhét vào được, hậu huyệt Phó Quan quá chặt, hơn nữa người kia còn dùng lực, Văn Lãng Tây rất khó nhét thêm một ngón nữa vào.
"Thả lỏng! Em không vào được..." Văn Lãng Tây đem bờ môi tiến lại gần vành tai Phó Quan, bình tĩnh nhẹ giọng nói.
"Cậu....Khốn nạn...." Phó Quan nằm nhoài trên vai Văn Lãng Tây, đuôi mắt phiếm hồng, nghiến răng nghiến lợi lên án.
Văn Lãng Tây nghe vậy, cả người khựng lại, nhẹ giọng:"Em khốn nạn? Nhưng anh lại nhất định phải cùng tên khốn nạn này lên giường.
Phó ca ca, chúng ta sớm muộn gì cũng phải làm, sao không thể làm sớm một chút, sớm hay muộn thì có gì khác nhau?".
Dứt lời, liền rút ngón tay bên trong hậu huyệt ra, nắm lấy vai Phó Quan, kéo mặt anh đến trước mặt.
Lông mi Phó Quan đen dày rất ẩm ướt, không biết là do nước trong hồ bơi thấm ướt hay bị nước mắt thấm ướt, đuôi mắt như trước phiếm hồng, một bộ biểu tình ủy khuất bị người cưỡng bức.
Văn Lãng Tây thấy Phó Quan như vậy, không biết cố ý hay gì đột nhiên phụt cười, ôn nhu hôn lên bờ môi Phó Quan mới nói:"Đừng khó chịu như vậy, không phải anh nói yêu em sao? Cùng người mình thích làm loại chuyện này phải vui vẻ mới đúng"
Phó Quan đối với lời này không đáp một từ, Văn Lãng Tây cũng không tiếp tục nói, đưa tay sửa sang lại mái tóc ẩm ướt xõa tung của đối phương, sau đó mang Phó Quan bơi đến bên bờ.
Hai người sau khi lên bờ, do quần Phó Quan bị Văn Lãng Tây cởi ra vứt trong hồ, nên cặp chân thon dài cùng tính cụ cứng rắng trực tiếp triển lãm trước mắt Văn Lãng Tây.
Văn Lãng Tây không nhìn nhiều, thừa dịp đối phương chạy đi trước, nhanh chóng đem người ôm ngang lên, do Phó Quan đang trần trùi trụi nên tư thế này khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể lấy tay che đi nơi riêng tư đang có phản ứng kia.
"Đừng che, nãy giờ em thấy hết rồi, anh đối với em có phản ứng" Văn Lãng Tây lại cười nói
Sau đó ôm Phó Quan đến chỗ huyền quan, xách lấy balo tiến về phòng ngủ.
Văn Lãng Tây đầu tiên đặt Phó Quan xuống thảm trải sàn, đem quần áo ướt sũng của cả hai đều cởi ra, lấy ra một cái khăn tắm mới từ trong tủ ra