Thẩm Mặc vừa vào tới cửa nhà thì Thẩm Kỳ cũng đúng lúc lái xe về tới nơi, cậu vô cùng mệt mỏi do không ăn được gì cả, còn bị say xe tới choáng váng đầu óc, chỉ có thể nằm luôn lên sô pha mà khó khăn hít thở.
Thẩm Kỳ vào nhà, phát hiện bé mèo con đang nằm ngủ ở sô pha thì lại gần, anh phát hiện lồ ng ngực cậu đang phập phồng rất nhanh, sợ sự việc giống như đêm đó lại xảy ra, anh vội lao tới lay Thẩm Mặc tỉnh dậy.
" Mặc Mặc, em sao vậy? mau tỉnh dậy!".
Thẩm Mặc vốn chưa ngủ mà cậu chỉ nhắm mắt lại để đỡ mệt mà thôi, bị động tác của anh lay tới đầu óc điên đảo.
Cậu mở mắt ra giữ lấy tay anh yếu ớt nói " Anh...em không sao".
Thẩm Kỳ thở phào một hơi, đúng lúc này đầu bếp theo đúng giờ bê lên một mâm đồ ăn nóng hổi thơm phức, Thẩm Mặc vừa ngửi thấy mùi đồ ăn đã lại không chịu nổi muốn chạy vào nhà vệ sinh để nôn, nhưng không còn sức lực nữa, đến cử đứng dậy cậu cũng không đứng nổi.
" Ọe...ưm..ọe! khụ...khụ...".
Thẩm Kỳ ôm lấy cậu bế vào phòng vệ sinh, còn nhẹ nhàng xoa sau lưng để cậu đỡ khó chịu " Bị ốm rồi sao? có phải là lại lén mặc phong phanh ra ngoài hay không?".
Thẩm Mặc không nôn nổi nữa, cậu th ở dốc mà dựa cả thân mình lên người anh trai " Anh ơi...!em khó chịu quá".
Thẩm Kỳ thấy vợ nhỏ bị bệnh mệt mỏi như vậy thì đau lòng không thôi " Ngoan, anh gọi bác sĩ tới xem cho em anh định bế cậu ra ngoài nhưng Thẩm Mặc sợ mùi đồ ăn, cậu bám chặt lấy bồn rửa.
" Bảo bối, sao vậy? nói anh nghe em khó chịu ở đâu?".
Thẩm Mặc ủy khuất nghẹn ngào nói " Không hiểu sao từ lúc trưa nay, em đột nhiên...cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là lại buồn nôn...cả ngày hôm nay cũng chưa ăn được gì...vừa đói vừa mệt".
" Tại sao không báo cho anh từ sớm?" suốt từ sáng tới giờ chưa ăn gì, Thẩm Kỳ vô cùng lo lắng.
" Chuyện công ty quan trọng hơn, em không muốn làm phiền tới anh" Thẩm Mặc nức nở, Thẩm Kỳ giận nhưng lại không muốn làm bé con mệt mỏi thêm nên tạm bỏ qua cho cậu, anh gọi đầu bếp mang hết đồ ăn ra ngoài rồi bế Thẩm Mặc ra ghế sô pha, rất nhanh bác sĩ tư nhân đã chạy đến.
Thẩm Mặc nằm dựa vào lòng Thẩm Kỳ th ở dốc, cảm giác không chịu nổi nữa.
Bác sĩ tư nhân truyền cho cậu một bịch nước đường để ổn định đường huyết, sau khi được truyền nước thì Thẩm Mặc khá hơn nhiều rồi, nhưng bụng vẫn đói meo.
Thẩm Kỳ hỏi bác sĩ " Em ấy bị làm sao vậy?".
Bác sĩ lấy mẫu máu của Thẩm Mặc " Trước hết tôi sẽ cho cậu ấy một liều an thần, sau đó còn phải mang náu đi xét nghiệm mới biết được, triệu chứng của cậu ấy khá kỳ lạ".
Nếu Thẩm Mặc là phụ nữ thì anh ta hoàn toàn có thể kết luận rằng cậu ấy đang nghén do mang thai nhưng Thẩm Mặc lại là đàn ông cho nên bác sĩ có chút nghi ngờ chuyện này.
Thẩm Mặc dần ngấm thuốc an thần nên lăn ra ngủ, trông đỡ thống khổ hơn lúc còn tỉnh rất nhiều.
Thẩm Kỳ tới hỏi " Năm xưa Thẩm Quân từng bị như vậy, hình như là bị rối loạn tiêu hóa, có phải em ấy cũng bị như vậy không?".
Bác sĩ lắc đầu " Rối loạn tiêu hóa là do dạ dày hoặc ruột bị bệnh, dẫn tới dừng làm việc, cho nên não tạo ra phản ứng buồn nôn để cơ thể không nạp đồ ăn vào tránh dẫn tới việc bị tắc nghẽn đường tiêu hóa, còn trường hợp của cậu Mặc chỉ là do ngửi mùi đồ ăn, không giống nhau, nói chung phải đợi kết quả xét nghiệm".
Thẩm Kỳ để cho cho bác sĩ rời đi để mau chóng tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Thẩm Mặc.
Thẩm Kỳ bế vợ nhỏ lên phòng để ngủ rồi bản thân mới dám chạy vào phòng bếp để ăn tối, ăn xong còn tắm rửa sạch sẽ tránh bám lại mùi đồ ăn rồi mới lên giường đi ngủ cùng Thẩm Mặc.
Bác sĩ tư nhân của Thẩm gia mang mẫu máu đi xét nghiệm, sau đó vô cùng sửng sốt trước tờ in kết quả, anh ta vội vã mang nó tới bệnh viện nhân dân trung ương lên tầng 3, tới một căn phòng nọ gõ cửa " Thầy ơi! con có chuyện mới hỏi?".
" A, là Tiểu Tuân đấy à, mau vào đi!" giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên.
Sau khi thảo luận một hồi với sư phụ của mình bác sĩ Tuân đã xác định được nguyên nhân gây ra triệu chứng của