Thẩm Kỳ đặc biệt hỏi han người quen để mời tới hai bảo mẫu dày dặn kinh nghiệm để cho chăm sóc cho 3 đứa trẻ Thẩm gia.
Ngay khi về tới nhà thì đã thấy hai bà dì ngồi đợi trong phòng khách, về nội dung công việc thì thư ký đã trình bày rõ ràng cho bọn họ rồi.
Thẩm Mặc bế Thẩm Lạc, còn Thẩm Kỳ bế Thẩm Đường đi vào thì hai bảo mẫu đã đi tới chào hỏi rồi làm quen với ba tiểu thiếu gia.
Người trông có vẻ già hơn một chút thân thiện giới thiệu " Bác tên là Diêu Dung, sau này phu nhân cứ gọi bác là bác Diêu là được".
Người còn lại tên là Tư San, hay còn gọi là thím Tư.
Hai người này đều đã qua sự kiểm tra kĩ càng của Thẩm Kỳ nên Thẩm Mặc cũng hạ bớt cảnh giác mà đưa con cho bọn họ bế thử.
Bác Diêu nhìn hai đứa bé bụ bẫm thì vui vẻ cười " Tiểu thiểu gia trông thật giống phu nhân, lớn lên nhất định là rất đẹp trai".
Thẩm Mặc được khen thì có chút đỏ mặt nhưng không phủ nhận điều đó.
Trong phòng của hai vợ chồng đều đã được trang bị thêm cái cũi nhỏ của hai nhóc con nhưng Thẩm Kỳ vẫn chuẩn bị riêng cho chúng một căn phòng riêng để bảo mẫu chăm sóc.
Ban ngày thì không nói làm gì, tới đêm thì bọn nhóc cũng sẽ khóc đòi ăn, còn có thay tã, mấy hôm ở viện đều có y tá làm giúp nhưng về nhà anh không nỡ để Thẩm Mặc phải làm những việc nên từ sớm đã tuyển bảo mẫu rồi.
Chuyện là ba đứa nhóc Thẩm Lạc, Thẩm Đường và Thẩm Đằng đều ở chung một căn phòng do hai bảo mẫu kia chăm sóc, cả ngày bọn chúng không ngủ thì sẽ ê a nói chuyện với nhau có vẻ rất vui nha.
Hằng ngày ba của bọn chúng sẽ qua đây đòi thơm đòi ôm bọn chúng, hít lấy mùi sữa thơm tho, ba đứa nhỏ rất vui vẻ.
Chuyện là Thẩm Lạc rất ít khi cười, Thẩm Đường thì cười rất nhiều, Thẩm Đằng cũng sẽ cười nhưng nhóc này thích ngủ hơn, nhiều khi mặc cho hai đứa kia khóc nháo thì nó vẫn ngủ bình thường.
Tới ngày đầy tháng, Thẩm gia tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, tính ra từ hồi cha mẹ Thẩm qua đời, Thẩm gia chưa từng tổ chức bữa tiệc nào công khai với quần chúng cả.
Sảnh tiệc từ lâu đã hiu quạnh nay lại được trang hoàng lộng lẫy, người làm cũng đông đúc chạy ra chạy vào, so với thời huy hoàng thì Thẩm gia lúc này còn hơn cả vậy.
Lúc này Thẩm Mặc mới nhớ ra việc tại sao con đường đi về Thẩm gia lại hoang vắng như vậy, đó là bởi vì toàn bộ đoạn đường dài cả kilomet đó đều là khuôn viên của Thẩm gia, những căn nhà và kiến trúc quanh đó đều là của Thẩm gia năm xưa, bảo sao lại không thấy bóng dáng ai qua lại nơi đó.
Hiện tại thì khác, những nơi đó đều được trang hoàng lại và sử dụng, nào là sân đánh golf, còn có hồ cá, tòa nhà y tế, gara để xe siêu rộng, một nhà hàng chuyên phục vụ cho gia tộc và rất nhiều thứ khác.
Khách khứa tấp nập đi từ ngoài đường quốc lộ xếp hàng dài tới tận cổng nhà khiến Thẩm Mặc há hốc miệng kinh ngạc.
Thẩm Kỳ nhìn biểu cảm của vợ nhỏ mà sờ căm suy ngẫm nói " Có phải còn hơi ít không?".
" Vậy mà còn ít ạ?" Thẩm Mặc không tin nổi mà cao giọng.
Thẩm Kỳ cười trêu chọc cậu " Quả là hơi ít!", thật ra như vậy mới chỉ là 1/3 số khách mời mà thôi, giờ còn sớm nên họ còn chưa tới, vì bữa tiệc này mang tính quan trọng với Thẩm gia nên rất nhiều người còn muốn chen chân tới tham dự mà không được.
Không chỉ sảnh tiệc lớn được bày đầy bàn mà đến cả ngoài sân vườn cũng xếp vô số bàn tiệc cho khách mời.
100 đầu bếp có tiếng được mời tới để phục vụ cho buổi tiệc ngày hôm nay.
Khách mời đều là những người có danh vọng cao khắp cả nước.
Thẩm Kỳ xuống nhà tiếp đón khách khứa, ở trên nhà Thẩm Mặc vẫn ngồi cạnh xem bảo mẫu cho con bú sữa.
Bảo mẫu thấy Thẩm Mặc không muốn xa con đành phải nói khéo giục cậu đi thay đồ cho đẹp, chốc nữa còn phải dự tiệc nữa.
Qua một tiếng sau, khách khứa đã đến đông đủ, Thẩm Kỳ bước lên bục phát biểu về mục đích buổi tiệc này, thứ nhất là muốn tuyên bố chuyện ba đứa nhóc ra đời, thứ hai là muốn làm tiệc đầy tháng cho chúng, cũng ngầm khẳng định vị trí của Thẩm Mặc trong Thẩm gia để không ai dám coi khinh cậu.
Sau khi Thẩm Kỳ nói xong thì Vincent cũng bước lên phát biểu vì hôm nay cũng là tiệc đầy tháng của Thẩm Đằng, chuyện ba đứa nhóc này cùng sinh ra trong một ngày giống như duyên phận vậy.
Bên dưới vang