Bầu không khí yên tĩnh đến mức làm cho âm thanh của Lâm Miên dường như đã có hồi âm.
Cậu nói xong lời kia, rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của Tạ Đình cứng ngắc như bó thạch cao, Lâm Miên có chút lúng túng, lập tức toét miệng làm bộ đáng yêu cười ngọt ngào lại phát hiện vẻ mặt của Tạ Đình ngày càng âm trầm, vội vàng thu nụ cười lại, học theo một MC nổi tiếng nói:" Tôi không nên cười, đúng không?"
Tạ Đình trong một phút ấy thật sự đã nổi lên kích động muốn bóp chết Lâm Miên, hắn lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên tỏ tình với người khác, mà người này không những không cảm động như trong tưởng tượng, lại chỉ cảm thấy buồn cười, nên nói là năm tỏ tình sai đối tượng hay là đối tượng tỏ tình của hắn đầu óc có vấn đề?
Hắn hít sâu mấy cái, thay đổi sắc mặt:" Em nghe rõ chưa?"
Lâm Miên bĩu môi:" Nghe thì nghe rõ, nhưng mà anh thích tôi thì tôi cũng phải thích anh à?"
Tạ Đình cắn chặt hai hàm răng, nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Miên, hai bàn tay đang nắm thành nắm đấm lại buông lỏng.
Lâm Miên liên tục lui về phía sau hai bước, chỉ lo Tạ Đình đột nhiên kích động xông lên đánh cậu, rụt cổ một cái:" Thật ra tôi rất hưởng thụ cuộc sống độc thân."
Phí lời, cậu có điên mới đồng ý quay lại làm con chim hoàng yến trong ngực Tạ Đình, còn không bằng thanh thanh thản thản ổn định làm ông chủ cửa hàng đồ ngọt, mỗi ngày tới cửa hàng nhìn các cô gái nói chuyện cười đùa, uống một lý cà phê, vui vẻ sung sướng nhìn tiền xếp hàng vào sổ, so với việc phí hết tâm tư hầu hạ Tạ Đình, đòi Tạ Đình yêu thích thì đáng giá hơn nhiều.
"Lâm Miên, em nói thật cho tôi biết, em ở cạnh tôi hai năm, ngay cả một chút, một chút..." Tạ Đình khó khăn mở miệng, hắn nín nửa ngày mới nói được hết lời:" ...thích tôi cũng không có hay sao?"
Lâm Miên suy tư một hồi, châm chước nói:" Thật ra cũng có một chút."
Hai mắt Tạ Đình sáng lên, ý chí chiến đấu lại cháy hừng hực, cổ vũ mà nhìn cậu.
Lâm Miên quan sát Tạ Đình từ trên xuống dưới một lượt, nuốt một ngụm nước bọt, rất thành thật nói:" Thích thân thể của anh có tính không?"
Lâm Miên thừa nhận, cậu hai lưu, cậu ham muốn sắc đẹp của Tạ Đình, dù sai trên thế giới này đàn ông có hai chân chạy khắp nơi, nhưng đàn ông hai chân vừa có tiền vừa có sắc công phu trên giường lại tuyệt vời thì có treo mười cái đèn cũng không soi đến được.
Tạ Đình không biết có nên vui vẻ hay không, dở khóc dở cười nói:" Tính."
Lâm Miên thở dài nhẹ nhõm, đánh bạo nói:" Anh giàu có, có tính không..."
"Coi như là tính." Tạ tổng thấp kém cầu xin được yêu thích :" Còn gì nữa không?"
Lâm Miên rất thành thật mà lắc đầu:" Hết rồi."
Tạ Đình tiến lên hai bước, điều chỉnh tốt trạng thái, nếu hắn đã có ưu điểm để Lâm Miên thích hắn, vậy tất nhiên hắn phải sử dụng đến triệt để. Tạ Đình cong môi khẽ mỉm cười:" Nếu đã như vậy, tại sao không đồng ý với tôi, cùng tôi trở về nhà, người mà của em, tiền cũng là của em, không tốt sao?"
Lâm Miên bị nụ cười của hắn mê hoặc, nhưng vẫn giơ đầu ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại:" Đàn ông miệng nhân người quỷ, lúc trước anh vẫn còn thích Lý Viên, bây giờ đảo mắt một cái đã nói thích tôi, tôi không tin."
Nghe thấy Lâm Miên nhắc đến Lý Viên, Tạ Đình lại tức giận không chỗ phát tiết, nhưng cho dù hắn có trăm cái miệng cũng không phản bác được, đành phải thở dài:" Tôi và Lý Viên không phải như em nghĩ."
Có lẽ khi mới bắt đầu thì đúng, nhưng bây giờ không phải nữa.
Lâm Miên nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng vẫn giãy giụa phân vân, cậu không biết mình có nên tin lời Tạ Đình hay không, nếu có một ngày Tạ Đình đổi ý thì phải làm sao, cậu hiện tại chỉ có chút tiền, nhưng quyền lựa chọn cũng đã bắt đầu tăng lên, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Miên đánh bạo đề nghị:" Như thế này đi, bây giờ đến lượt tôi bao dưỡng anh, nếu anh chọc tôi tức giận, tôi cũng có thể đá anh, được không?"
Tạ Đình bị mạch não của cậu làm cho ngạc nhiên:" Ai nói muốn bao dưỡng em, tôi nói là quan hệ yêu đương em hiểu không, là yêu đương bình đẳng..."
"Vậy quên đi." Lâm Miên như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt.
Huyệt thái dương của Tạ Đình lại nảy lên, mơ hồ có dấu hiệu nổi giận, hắn đã nhượng bộ đến mức này, vậy mà Lâm