Khi Tạ Đình đem Cocacola nhét vào trong tủ lạnh thì Lâm Miên đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách xem ti vi, mà ngồi cũng không ngồi vững, còn ngã trái ngã phải cười đến vô cùng vui vẻ. Tạ Đình hơi nhướn mày, theo bản năng muốn sửa tư thế của cậu.
Hắn là một người tự hạn chế đến mức cực độ, cho dù chỉ ngồi một chỗ cũng phải ngồi nghiêm chỉnh, hắn không cho phép người khác nghiêng nghiêng ngả ngả trước mặt hắn như vậy. Hai năm trước Lâm Miên đã được hắn dạy dỗ ra mấy phần tiểu thiếu gia ngoan ngoãn yêu kiều, không ngờ mới co mấy ngày đã lộ nguyên hình, Tạ Đình vừa mới gọi tên Lâm Miên đột nhiên nhớ ra thân phận của hai người đã đảo lộn, dường như hắn không hề có lập trường đi quản thúc Lâm Miên.
Lâm Miên nghe thấy âm thanh của Tạ Đình, nụ cười còn chưa kịp thu lại, mí mắt nhếch lên, mang theo chút nghi hoặc nhìn Tạ Đình.
Tạ Đình ngược lại rất hiếm khi nhìn Lâm Miên cười đến vô cùng tự nhiên như vậy, bất mãn với cậu cứ như vậy mà phân tán, ngay cả tức giận cũng biến mất trước nụ cười này.
Tạ Đình thân là một người có địa vị cao đương nhiên không thể chấp nhận việc quét dọn vệ sinh cho Lâm Miên như thế này được, đi đổ rác đã là cực hạn của hắn rồi. Lâm Miên còn chưa kịp mở miệng Tạ Đình đã giành lời trước:" Ngày mai tôi sẽ bảo quản gia đến dọn dẹp, em đừng quan tâm. "
Lâm Miên thấy thế cũng được, nghiêng đầu, cười ngọt ngào nói "cẩn thận nha", sau đó lại tiếp tục co chân ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Không bao lâu sau, cậu phát hiện bên ghế sofa có người ngồi xuống, Lâm Miên nghiêng mặt sang, thấy Tạ Đình đang ngồi bên cạnh cậu dùng cặp mắt sâu như mực nhìn cậu chằm chằm. Lâm Miên nhất thời lý giải được thâm ý trong ánh mắt của Tạ Đình, nhãn lực hiểu thấu lòng hứa này cậu vẫn phải có, nhưng khác với trước kia, cậu sẽ không nhìn hắn nữa, giả vờ không hiểu ý Tạ Đình.
Lúc trước, Tạ Đình chỉ cần quăng một ánh mắt, Lâm Miên sẽ lập tức ngoan ngoãn bò đến dính lên người hắn, đổi lại bây giờ, cho dù hắn có trợn mắt cả ngày Lâm Miên vẫn chỉ chú ý đến bộ phim trên ti vi.
Hay như thế sao? Vai nam chính nhìn qua còn không đẹp trai bằng hắn, ánh mắt kiểu gì vậy?
Tạ Đình thẳng thắn cương quyết nắm cằm Lâm Miên xoay lại, bảo đảm ánh mắt của cậu chỉ tập trung trên người mình:" Đừng xem nữa, đi tắm đi."
Lâm Miên giả vờ không hiểu:" Không muốn tắm, muốn xem phim."
Sự nhẫn nại của Tạ Đình có hạn, hắn nhìn chằm chằm môi Lâm Miên, kéo cằm của cậu hôn một cái, kỹ thuật hôn môi của Tạ Đình rất tốt, Lâm Miên cũng không thể giãy giụa được, chỉ chốc lát đã mềm nhũn trong ngực Tạ Đình, lấy ngón tay vuốt ve miêu tả xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo của hắn thở hổn hển nói:" Ôm tôi đi."
Cậu sai khiến Tạ Đình như vậy, Tạ Đình lại không hề cảm thấy tức giận, trái lại còn thấy Lâm Miên làm nũng rất đáng yêu, cũng thuận theo cậu.
Hai người tiến vào phòng tắm, chậm chạp nửa giờ mới lăn lên giường.
Tuy lúc thường Lâm Miên có chút không đứng đắn, nhưng lên giường rồi cậu lại càng bất chấp tất cả không kiêng không kị, cả người cậu không một mảnh vải, vươn mình một cái ngồi lên eo Tạ Đình, Tạ Đình còn cho rằng cậu muốn cưỡi lên, trong lòng ngứa ngáy, hô hấp cũng hỗn loạn hơn rất nhiều.
Nhưng đợi mấy phút cũng không thấy Lâm Miên có hành động gì tiếp theo.
Cậu chỉ xù lông nằm trên người hắn như động vật nhỏ xoay tới xoay lui, ngay khi Tạ Đình chuẩn bị tiến vào chủ đề chính, hắn liền phát hiện chân mình bị cậu dùng lực kéo ra, mà Lâm Miên thì lom lom theo dõi thứ ở giữa hai chân hắn, như đang nhìn món điểm tá ở cửa hàng cao cấp, thậm chí còn liếm liếm môi.
Tạ Đình phát hiện điều không ổn, da đầu đột nhiên căng thẳng, khi Lâm Miên sắp chạm tới nơi không tiện nói kia hắn đã nhanh chóng đè tay cậu lại, giọng điệu còn có chút run run :" Em muốn làm gì? "
Lâm Miên bị gián đoạn chuyện tốt, hắng giọng, ánh mắt mang theo một phần trào phúng ba phần lạnh lùng năm phần khinh thường nhìn xuống thân thể hoàn mĩ trước mặt, học theo giọng điệu mà trước kia Tạ Đình nói chuyện với cậu, tận lực giương cao giọng:" Làm anh!"
Là hắn điên rồi, hay là thế giới nay điên rồi, tình nhân trước kia lắc mình biến hóa vì yêu mà muốn