Túi xách của Lâm Miên bán đi được hơn hai mươi vạn, cậu vốn không vội ra tay, nhưng tình huống trước mắt là cho ý nghĩ chạy càng nhanh càng tốt của cậu thêm mãnh liệt, bởi vì cho dù giá có rẻ cậu vẫn cắn răng bán đi.
Tiếp đến Lâm Miên bắt đầu xem xét con đường sau này, kế hoạch của cậu là mở một cửa hàng đồ ngọt, hai mươi năm nay cậu đã ăn quá nhiều quả đắng, Lâm Miên hi vọng nửa đời sau của mình sẽ được sống trong ngọt ngào, mà ngọt đến vượt chỉ tiêu thì chỉ có cửa hàng bánh ngọt là tốt nhất. Đương nhiên, Lâm Miên cũng không biết chế biến đồ ngọt, cậu định sau khi sửa sang lại cửa hàng sẽ thuê vài thợ làm bánh, mà cậu chỉ cần mỗi ngày trấn thủ ở cửa hàng, làm một linh vật thu tiền là được rồi.
Lâm Miên quả thật là một người có năng lực hành động mạnh, một khi ý nghĩ đã hình thành, không tới ba ngày cậu đã theo người môi giới đến xem mặt bằng cho thuê, cửa hàng nằm trên một con phố phồn hoa, cách vài con đường là tới đại học thành phố, không lo không có khách hàng. Có lẽ là do sống mấy năm bên cạnh thương nhân Tạ Đình, ngay cả tên đầu gỗ như Lâm Miên cũng có chút ít óc làm ăn, đầu tiên thăm dò đoạn đường này một chút, tìm đối thủ cạnh tranh gần đây, vậy mà cũng rất ra dáng ông chủ.
Những việc này Lâm Miên đều giấu Tạ Đình, Tạ Đình ngoại trừ yêu cầu cậu giữ mình trong sạch thì không hề can thiệp vào những chuyện khác trong cuộc sống của cậu, cứ như vậy, buổi tới Lâm Miên làm tình với Tạ Đình, ban ngày đến lo toan công việc của cửa hàng đồ ngọt, bận tối mắt tối mũi.
Cậu nhờ người môi giới giới thiệu cho một công ty trang trí, bắt đầu sự nghiệp của chính mình tuy có hơi mệt nhưng lại rất thích thú, Lâm Miên mỗi ngày đều chạy đi giám sát công nhân làm việc, chỉ lo người ta ăn bớt nguyên vật liệu, cứ chạy như vậy hơn một tuần, Tạ Đình rốt cuộc cũng phát hiện ra cậu có chút bất thường.
Lâm Miên mang theo một thân mồ hôi từ ngoài trở về nhà, bị Tạ Đình tóm gọn, rõ ràng cậu chẳng làm gì có lỗi với Tạ Đình, chỉ là trông thấy ánh mắt sắc bén của hắn đột nhiên có chút chột dạ.
Tạ Đình lười biếng ngồi trong phòng khách, hắn không nói lời nào, chỉ trừng ra mặt mày xám xịt nhìn Lâm Miên, Lâm Miên bị hắn nhìn đến sợ, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng:" Hôm nay công ty không có chuyện gì sao, sớm như vậy đã về?"
Liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, mới tám giờ, thường ngày vào lúc này ngay cả cái bóng của Tạ Đình cậu cũng không thấy được.
"Tới đây, tôi có lời muốn hỏi em." Giọng điệu của Tạ Đình dường như đã cố ý điều chỉnh, nghe có chút ngột ngạt.
Lâm Miên không hiểu sao có chút khẩn trương, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, cậu định giống như thường ngày dựa vào người Tạ Đình, lại phát hiện trên quần áo của mình dính không ít mồ hôi, đành phải ngồi xuống bên chân Tạ Đình. Nhưng cậu còn chưa kịp hành động Tạ Đình đã chờ đến không nhịn được, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi trên đùi mình. Lâm Miên nghĩ thầm, Tạ Đình còn không ngại, cậu còn nhăn nhó làm gì, cũng không cần khách khí cọ hết bụi bặm trên người lên áo sơ mi trắng của Tạ Đình, nhẹ giọng hỏi:" Chuyện gì thế?"
Tạ Đình ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Miên, đem tức giận từ tận đáy lòng đè xuống, nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ hắn đang bất mãn:" Em giấu tôi mở cửa tiệm ở bên ngoài? "
Quả nhiên là chuyện này, Lâm Miên không biết Tạ Đình có cái gì mà tức giận, mặc dù tiền cậu mở cửa tiệm là do Tạ Đình cho, nhưng Tạ Đình đã cho cậu thì chính là của cậu, cậu có quyền quyết định với số tiền của mình, Tạ Đình còn có gì mà bất mãn. Trong lòng Lâm Miên nghĩ vậy, nhưng vẫn không dám nói ra khỏi miệng, Lâm Miên vội nháy mắt mấy cái:" Không được sao?"
Có lẽ là vẻ mặt của cậu quá chân thành, Tạ Đình bị ba chữ này của cậu làm cho nghẹn vài giây, trầm mặc nửa ngày mới nói:" Tại sao không nói với tôi một tiếng?"
Phí lời, đó là cửa hàng của tôi, tại sao phải nói cho anh biết?
"Em nghĩ anh rất bận, sẽ không quan tam đến chút chuyện nhỏ này của em." Lâm Miên lại chớp mắt mấy cái.
Đối với một Lâm Miên như vậy Tạ Đình quả thật hết cách, thật ra nhứ cũng muốn tự hỏi chính mình, khi biết Lâm Miên giấu hắn lén lút mở cửa hàng tại sao lại cảm thấy tức giận, có lẽ là do hắn cho rằng Lâm Miên mà mình vẫn luôn nắm giữ trong lòng bàn tay vậy mà cũng có bí mật riêng, cho nên mới không vui.
Hắn bao dưỡng Lâm Miên đã hai năm, rất nhiều lần đầu tiên của cậu đều là được hắn cho, chỉ cần hắn muốn, hắn luôn chó thể nắm giữ Lâm Miên rõ như lòng bàn tay, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng làm như thế, bởi vì Lâm Miên rất nghe lời, cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng sẽ báo cáo với hắn. Nhưng lần này, cửa hàng của cậu thậm chí sắp sửa sang xong rồi mà cậu vẫn chưa nói cho hắn biết, thật giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, mà Tạ Đình lại không giữ được.
Lần sau đừng tự ý quyết định như vậy nữa, nói với anh một