Cuối cùng, Lâm Miên vẫn quyết định tìm một người làm kế toán, thứ nhất cậu ghét số học, thứ hai cậu sợ nếu để mình làm thì cửa hàng lãi hay lỗ cũng không biết, dù sao thì hiện tại giá trị bản than của cậu đã hơn trăm vạn, trả một tháng lương mấy ngàn cho công nhân chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá, một chút cũng không đau lòng.
Tạ Đình đối với việc cậu bận rộn như vậy khá có ý kiến, mỗi ngày Lâm Miên đều mệt bở hơi tai, tối về còn phải hầu hạ Tạ Đình, cậu làm việc liên tục 24/24, đến người máy cũng không nỗ lực bằng cậu, cứ kiên trì như thế gần nửa tháng, thân thể coi như khỏe mạnh của Lâm Miên cuối cùng cũng sinh bệnh.
Chuyện là như thế này, buổi sáng Lâm Miên ra ngoài không chú ý nhiệt độ, bị lạnh một hồi lâu, lúc trở về cơ thể đã nhiễm lạnh, cả người mơ mơ màng màng, không có tinh thần mà hầu hạ Tạ Đình, kết quả đứt gánh giữa đường hôn mê bất tỉnh, Tạ Đình mặc dù mạnh mẽ, nhưng ít khi gặp phải tình huống này, sau đó mới phát hiện trán Lâm Miên đã nóng như bàn ủi.
Nửa đêm gọi bác sĩ tư nhân đến, may mắn cậu chỉ bị sốt nhẹ, bác sĩ đối với tình huống như thế từ lâu đã quen, thoáng nhìn qua dấu hôn lộ ra ngoài cổ áo rộng rãi của Lâm Miên, tạm tình khuyên nhủ Tạ Đình phải biết kiềm chế một chút.
Tạ Đình cho dù đã nhìn quen lúc này cũng có chút lúng túng, hắn rất muốn giải thích, không phải hắn làm chuyện xấu mà là Lâm Miên thân mình mệt mỏi, mà lời nói đã lên đến miệng bị vướng mặt mũi lại vẫn không thể thốt ra.
Lâm Miên ngủ một giấc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện mình bị Tạ Đình ôm vào trong lồng ngực, cả người cậu đều nóng, khó chịu hừ hừ mấy tiếng, ỷ lại vào người Tạ Đình có nhiệt độ thấp hơn, không ngừng cọ tới cọ lui, trong lòng Tạ Đình vốn đã tích tụ nóng nảy, bị cậu động như thế nhất thời tức giận:" Ai nuôi em đến nỗi thân thể yếu ớt động chút là bệnh thế này? Lỡ lây bệnh cho tôi thì làm sao đây?"
Rõ ràng là muốn quan tâm Lâm Miên, lời nói ra lại không hề khách khí.
Lâm Miên cho rằng hắn giận thật, có lẽ vì đang ốm nên dễ dàng cảm thấy oan ức, rầm rò cãi lại:"Vậy em qua phòng khác ngủ."
Cậu nói xong liền đứng dậy, lại bị Tạ Đình lấy chân đè xuống. Tạ Đình cảm thấy Lâm Miên vì sinh bệnh nên tính khí nhỏ nhen hơn lúc bình thường, sờ sờ mặt cậu, giọng điệu có hơi nguôi ngoai :" Mới nói em hai câu, em đã tức giận?"
Lâm Miên khịt khịt mũi, cọ cọ khuôn mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay Tạ Đình, trong lòng có chút chua chua, giống như đột nhiên xúc động, cậu ôm lấy đầu ngón tay của Tạ Đình, đầu óc nóng lên đem suy nghĩ vẫn cất giấu trong đầu nhiều ngày nay nói ra:" Chừng nào thì anh đuổi em đi?"
Tạ Đình thấy cậu dịu ngoan như vậy không khỏi cảm thấy thỏa mãn, nghe được lời cậu nói ra lông mày lại lập tức nhíu vào:" Ai muốn đuổi em đi?"
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải chia tay thôi." Lâm Miên nói đến đây lệ đã sắp tràn mi, quyến luyến nhìn Tạ Đình :" Anh sẽ cho em phí chia tay sao?"
Tạ Đình cho rằng Lâm Miên bị bệnh đến hồ đồ, bắt đầu mê sảng. Hai năm qua Tạ Đình ở cạnh Lâm Miên, thật ra lúc mới bắt đầu hắn cũng đã từng cho mình một kì hạn, đến khi hắn có thể hoàn toàn buông tay Lý Viên, lúc đó hắn sẽ kết thúc mối quan hệ này. Nhưng sau khi ở chung, dần dần lại phát hiện Lâm Miên rất hợp ý mình, bởi vậy hắn chưa từng nghĩ sẽ để cho Lâm Miên đi, bây giờ Lâm Miên đột nhiên nhắc đến, Tạ Đình trái lại suy nghĩ nghiêm túc.
Hắn tự động loại bỏ trọng điểm là phí chia tay trong lời nói của Lâm Miên, lại nghĩ rằng Lâm Miên không nỡ rời xa mình, sợ mình đuổi cậu đi, trong lòng còn cẩn thận nghĩ lại, lúc thường ngày thái độ của Lâm Miên đối với hắn luôn là ỷ lại không muốn xa rời, nếu hắn đưa ra đề nghị chia tay, nhất định Lâm Miên sẽ đau khổ đến phát khóc. Tuy hắn rất thích tha Lâm Miên lên giường bắt nạt đến chảy nước mắt, nhưng không có nghĩa là hắn cũng muốn nhìn thấy Lâm Miên xuống giường rồi lại phải rơi lệ.
Hắn tìm cho mình một lí do, người ga lăng sẽ không để tình nhân của mình chảy nước mắt, cho nên liền hàm hồ nói một câu:" Tôi không cho em đi, chúng ta sẽ luôn luôn ở cạnh nhau."
Tạ Đình nói xong, chờ đợi phản ứng của Lâm Miên, đợi vài giây cũng không nghe thấy Lâm Miên nói gì, cho là Lâm Miên cảm động đến không nói nên lời, kết quả vừa nhìn xuống đã thấy Lâm Miên bĩu môi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tạ Đình nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, đây là lần đầu tiên hắn thốt ra một lời như vậy với người khác, thế mà đối tượng của hắn lại khò khò ngủ mất, Tạ Đình nghiến răng, nể tình Lâm Miên còn đang sinh bệnh mới không lay cho cậu tỉnh đòi một lời giải thích.
Hắn hôn lên môi Lâm Miên, nặng nề mút vào, hơi giận dữ than thở :" Đồ không có lương tâm!"