Cảm nhận được nguy hiểm, Laos nhanh chóng tự tránh qua một bên nhưng những mũi tên giống như cảm ứng được cậu, liên tục di chuyển.
"Hợp."
Âm giọng trầm khàn vang lên trong không gian, những tấm đổ nát ngay lập tức hợp lại, hóa thành một bức tường bảo vệ.
Những mũi tên găm vào đó, khi này mới không còn di chuyển nữa nhưng đột nhiên, một cảm giác lạnh sống lưng chạy vụt qua.
"?!!!"
Laos vừa quay đầu lại, cả khuôn mặt đều bị bàn tay của Việt Nam bao trùm lấy, giọng nói cứ thế đều đều vang lên.
"Lai mộc, thực kí sinh."
Tức khắc cả những đường vân xanh lá như cây cỏ lan ra khắp người Laos, kéo theo những con đau thấu trời như bị gặm nhấm với ngàn vạn loài bò sát.
Chiêu thức này là triệu hồi thứ sinh vật thực kí ở những cánh rừng Bách Việt.
Laos vì đau đớn nhanh chóng gục xuống, linh khí đè nén trong cơ thể liên tục thoát ra.
Chữa trị rồi lại bị gặm nhấm, những cơn đau liên tục hiện rõ khiến cậu như muốn gào thét, phát điên lên.
Nhưng sức mạnh này không phải bất diệt như những chiêu thức khác của y.
Thực kí sẽ mất đi nếu như y bị ngất hoặc bỏ quên nó.
Việt Nam mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh đống đổ nát, cơ thể không dám buông lỏng nhìn về phía cậu.
Hiện tại là đã qua bao lâu rồi nhỉ?
Y đã ngồi đó, nhìn về phía Laos gần một canh giờ rồi.
"Việt Nam!!"
Âm thanh đầy lo lắng đột ngột vang lên từ đằng sau khiến cơ thể y giật nảy, quên hết tất cả mọi thứ.
Giọng nói đó không phải của Israel.
Tay bám vào những thành tường nứt Việt Nam loạng choạng đứng dậy, lảo đảo tiến về phía trước.
Trước mắt y, China xuất hiện sau cánh cửa, đôi đồng tử vì bất ngờ mà co lại, sự sợ hãi cùng lo lắng diễn ra cùng lúc trên khuôn mặt hắn và đôi mắt ấy chỉ chứa đựng độc hình bóng của y.
A, quả nhiên y yêu cái cảm này nhất mà.
Từ đằng sau hắn, mọi người của khối Đông Nam Á cũng chạy tới với Israel.
Do dị biến của cuộc chiến giữa y và Laos, không gian 1803 đã từ chối đưa bọn họ trực tiếp tới phòng họp - nơi giao chiến.
Thailand sau khi tới chẳng quan tâm gì nữa, trực tiếp bước vào bên trong, lao tới chỗ của Laos.
Lúc này, cậu bị thực kí gặm nhấm tới mức mất đi phân nửa số linh khí bình thường, nếu như bọn họ không tới kịp hẳn cũng đã chết.
Nhưng chuyện này không thể trách y được, hiện tại y cũng chẳng tỉnh táo gì cho cam.
China nhìn xuống người con trai thấp hơn mình gần một cái đầu đang mơ màng làm tổ trong lòng, khuôn mặt tức khắc liền đỏ.
Cmn, thật sự... nó không giống việc hắn đã từ bỏ y.
Hắn đã từng nghĩ, trong những ngày tháng chăm sóc