Màn đêm buông xuống, Indonesia chậm rãi rời khỏi khu vực tập trung của khối Đông Nam Á, trở về nhà.
Bước vào trong phòng riêng, âm thanh bật đèn nhanh chóng vang lên, nhìn kĩ lại, hình như trên giường còn có một nam nhân khác nhưng khuôn mặt người đó trông rất giống anh, chỉ là đang sốt, đầu óc chẳng hề tỉnh táo.
Indonesia khẽ sờ sờ gáy cổ mình, chẳng hề báo trước ngay lập tức kéo mạnh!
Dưới ánh sáng của đèn điện, khuôn mặt thiếu niên mới trưởng thành với ngôi sao vàng lớn, làn da đỏ cùng hai sọc xanh lục chéo qua liền hiện ra.
Thở hắt ra một hơi, thiếu niên mới móc ra một cuốn sổ tay dầy cùng với một cây bút từ trong túi áo, ghi chép lại mọi thứ xảy ra trong hôm nay, chốt một câu cuối.
[]Thu thập dữ liệu hoàn tất[]
Xong việc, thiếu niên liền cất cuốn sổ đi, tiến về phía giường.
Người này mới chính là Indonesia thật.
Mặc dù không biết tại sao Timor Lester lại phát hiện ra anh không phải Indonesia nhưng dù gì thân phận vẫn chưa bại lộ nên có thể bỏ qua.
Còn hiện tại anh phải tìm ra con dao của 0509, hệ thống không gian số thứ hai của anh trước khi quá muộn, nếu không anh sẽ bị kẹt lại ở Vũ trụ này mãi mãi mất.
M* kiếp, đều là do con rắn lục chết tiệt kia, nếu không giờ anh đã chẳng phải mệt mỏi như vậy rồi.
----------------
Đêm, âm thanh của gió lướt qua thảo nguyên khiến người lạnh gáy.
Việt Bắc nhìn lên bầu trời đêm, định tận hưởng một chút rồi cùng chú Biên Phòng gác đêm lần cuối thì đột ngột, âm thanh bò trườn của loài rắn vang lên bên tai cậu.
Ký xà?!
"Việt Bắc, sao vậy?"
"Chú cứ đi trước đi. Con sẽ tới đó sau."
Nói rồi cậu liền chạy tới bên những bụi rậm kia, nơi phát ra âm thanh, quả nhiên có!
Ký xà nằm trên đất, quằn quại với thứ mùi rượu mang vẻ hăng hắc như được ngâm qua nhân sâm.
Này, đừng nói lí do cả tháng nay nó không về là vì bị chú Đông Lào mang ra ngâm rượu nữa nhé???
Ký xà nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng lết cái thân tàn của mình về phía cậu, tiếng khóc nhỏ như có như không vang lên.
"Ký, Ký xà ngoan. Đừng khóc, là ai bắt nạt ngươi rồi?"
Việt Bắc lúng túng dỗ dành nó, chậm rãi vuốt ve lớp vảy cứng cáp kia, đợi nó bình tĩnh lại rồi mới để nó ôm lấy cổ mình.
"Ngoan, khi nào về ta giúp ngươi tắm rửa nhé."
Ký xà nghe rõ, ngoan ngoãn gật đầu nhưng