Năm thứ hai nghìn hai trăm sáu ba sau Công nguyên, khu Đông Nam Á lần đầu có người tới dự cuộc họp thường niên sau hơn một trăm năm vắng mặt.
Thời gian trước, Việt Nam mặc dù thường xuyên tham dự nhưng về cơ bản không ai coi y như một thành viên Đông Nam Á cả.
Dù sao tính cách của y cũng quá hòa đồng so với đám bảo thủ đó rồi.
Khác với những lãnh thổ khác, lãnh thổ Đông Nam Á trời sinh nhân tướng chi hoa, sức mạnh căn bản chưa từng thua kém, thậm chí còn có phần vượt trội hơn rất nhiều.
Thiên địa lợi bình, không ai nợ ai, mỗi năm đều có thiên tai bão lũ nhưng lại là nơi giáp ranh giữa Nhân giới và Linh giới nên kinh tế cũng như linh khí vô cùng dồi dào, các Countryhumans khi sinh trưởng ở đây cũng dễ dàng đạt được sức mạnh á thần hơn những khu vực khác.
Vì vậy việc bọn họ xuất hiện quả thực khiến các Countryhumans khác tò mò cùng vui vẻ.
Nếu bọn họ ở đây thì dù đám Nhân giới có tới cũng chẳng sợ được nữa.
Hơn cả, bọn họ cũng tò mò, rốt cuộc Đông Nam Á sở hữu thứ sức mạnh gì?
Sẽ giống Việt Nam hay khác?
Singapore bị những kẻ khác chú mục như vậy, đôi mắt dưới lớp kính dày đã nhăn lại khó chịu.
Cái đám ngoại lai đó quả nhiên toàn mấy kẻ khiếm nhã cả.
Tách biệt khỏi thế giới hơn một trăm năm, toàn bộ bọn họ đối với thứ gì cũng bài xích, gần như chưa từng có suy nghĩ tách khỏi nhau khi ra ngoài, trước kia nếu có chuyện cũng là nhờ Việt Nam cùng Philippines tới đây.
Nhưng Philippines đã bị trọng thương sau lần đàm phán thất bại của bọn họ với đám người Nhân giới vào năm năm trước, tới nay vẫn hôn mê không tỉnh thì sao có thể đi được đây?
"Sing, đừng lo. Với sức mạnh của chúng ta hiện tại chắc chắn không thể bị ảnh hưởng bởi thời kì cuối năm đâu."
"Tớ biết chứ. Nhưng cái đám khiếm nhã kia cứ nhìn như vậy thật sự rất khó chịu."
Singapore lẩm bẩm, anh muốn gục xuống bàn quá nhưng mấy chục con mắt đang nhìn về phía bọn họ nên chẳng thể di chuyển nổi.
Cambodia quay đầu nhìn khắp phòng, phô trương