Russia nhìn bàn tay bị gai đâm vào của mình, tức giận đưa chân đá mạnh về phía China.
Quả nhiên, gần như ngay lập tức, Vietnam đã nhận trọn cú đá đó vào bụng vì để bảo vệ hắn.
Tất cả mọi người trong phòng rơi vào tĩnh lặng lần nữa, WHO muốn tiến lên lại bị tên đồng nghiệp không biết từ đâu chạy ra - UNODC - ngăn lại.
"Haha..."
Âm thanh cười gằn của Russia vang lên, đôi mắt màu xanh dương giờ đây đã trở thành màu chám đen kì quặc nhưng cậu không hề khởi phát năng lực.
Đối đầu với anh, bọn họ không cần năng lực.
Ngay lúc Vietnam nhìn rõ đôi mắt chám đen của của Russia, đột nhiên, âm thanh vỡ vụn vang lên bên tai anh.
Rắc.
"Ah!"
Vietnam hoảng loạn ôm lấy mặt mình, cơ thể đều có chút run rẩy, mùi vị tanh tưởi, nhớp nháp không rõ ràng chảy xuống từ trán anh.
Máu.
Nhưng tại sao chứ?
Rõ ràng cậu lúc đó là đá vào bụng anh mà!!
"Này, có vẻ như ngươi hơi bất ngờ nhỉ, tên giả mạo? Nếu như ngươi thật sự là anh Việt Nam, anh ấy sẽ chẳng hề bất ngờ vì chuyện cỏn con này đâu."
Màu mắt nguyên bản của Russia không phải màu xanh dương, nó vốn là màu chám đen mà mọi người đang thấy lúc này. Chỉ khi sử dụng hoặc muốn khởi phát sức mạnh thì đôi mắt của cậu mới có màu xanh dương kia thôi.
Là một người nắm giữ vị trí Thần, hiển nhiên Russia có đầy đủ các loại kẻ thù, vậy nên cậu vẫn luôn để bản thân trong tình trạng có thể khởi phát năng lực bất cứ lúc nào nhưng với một số người, không nhất thiết phải dùng năng lực đâu.
Lại nói, chiêu thức vừa nãy cũng chẳng phải năng lực nguyên bản của cậu mà là thứ cậu học lỏm được của anh North Korea.
Dịch chuyển, dịch chuyển và phân ly sức mạnh.
Cú đá của Russia được xếp vào loại có tính sát thương cao, nhưng Vietnam ngoại trừ có chút đau ra thì không cảm thấy gì nên cứ nhiên phần đau còn lại sẽ được chuyển tới nơi khác.
Mặt nạ đã bị đập nát, Vietnam cũng không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thể cúi xuống nhưng lúc này, China đột nhiên tỉnh táo lại, kéo anh vào lòng mình.
"Russia, vậy là được rồi. Chúng ta không phải tới đây để gây gổ."
"Vậy thì tới đây để chuyển nhượng chiếc ghế của Việt Nam cho tên giả mạo đó sao?"
"?!!!"
Đồng loạt, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía người vừa nói khi nãy.
Là Cuba.
Không, không phải.
"Tôi không nói cho cậu chuyện này để cậu le ta le te như vậy đâu Luxembourg."
"Haha, nhưng nó vui mà."
Cuba thở dài một hơi, có chút bất lực nhẹ.
Vì để trả ơn cậu ta đã giúp North Korea nên anh mới nói chuyện này nhưng ai ngờ tên Luxembourg này lại cứ như vậy nói ra chứ.
Luxembourg đối với Việt Nam không quá mấy thân thiết, chỉ là đã từng có vài chuyến hợp tác lớn thôi, còn lại toàn ở mức