Việt Nam đã từng có thân nhân.
A... có lẽ thật sự chỉ là đã từng.
"Lulu, yên nào."
Việt Nam nhẹ nhàng vuốt ve Lulu, đứa nhỏ mà anh Việt Minh để lại cho y, là bé cún con cả hai đã cùng nhau chăm sóc trong thời gian kháng chiến chống Mỹ, khi Giải Phóng vừa được sinh ra.
Nó là một người cộng sự thật sự rất khôn ngoan.
Nhưng cố tình, hôm nay Lulu giống như không cảm nhận được mệt mỏi của chủ nhân mình mà vồ lên người y, liếm láp khuôn mặt của Việt Nam.
"Ah! Lulu, nhột!"
Cuối cùng y vẫn là bị nó liếm cho tỉnh, bất lực thức dậy bắt đầu thủ tục buổi sáng của mình.
Thật sự thì y chẳng muốn thức dậy vào ngày này đâu, bởi vì đối với y ngày này chả có gì vui vẻ cả.
Hôm nay... là giỗ đầu của Giải Phóng, đứa cháu trai đáng thương của y.
Thở ra một hơi dài mệt mỏi, Việt Nam sau khi sửa soạn xong xuôi đành phải xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Quốc gia đã lấy lại được độc lập và thống nhất hai miền nhưng thân nhân của y lại chỉ còn mỗi Lulu mà thôi.
Em trai song sinh của y bị kẻ thù dùng kế ngụy tạo thành tai nạn giao thông mà chết năm bốn tuổi. Anh Việt Minh và chị dâu Nam Kỳ bị kẻ địch ra tay sát hại, đến cả đứa cháu Giải Phóng còn chưa tới mười tám cũng bị thứ chất độc hóa học do Mỹ rải xuống mà thiệt mạng.
Y còn chưa cho họ thấy được bóng dáng của đất nước lúc hòa bình mà.
"Gâu!"
Đột ngột, tiếng gọi của Lulu khiến y giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
A... y lại khóc mất rồi.
"Lulu, ta xin lỗi mà Lulu."
Việt Nam ngồi bệt xuống đất, cả cơ thể không ngừng run rẩy ôm lấy lấy Lulu, khóc từng tiếng dài.
Nỗi đau chiến tranh chưa bao giờ kết thúc, nó truyền từ đời này qua đời khác, nuôi dưỡng lấy những thế hệ kiêu hãnh và ngoan cường.
Ta cũng sẽ cố gắng trở nên như vậy, thế nên cầu xin ngươi đừng bỏ ta lại nhé Lulu.
Lulu dường như cũng nhận ra tâm trạng bất ổn của y, bộ dáng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Một tiếng rồi lại hai tiếng, thoáng cái nén hương trên bàn thờ đã cháy hết rồi, Việt Nam choàng người tỉnh giấc, muốn đứng dậy đốt thêm vài nén hương nữa nhưng lúc này một cánh tay to lớn đã chặn y lại.
"Việt Nam, vậy là