Sắc trời dần chuyển tối, những cơn gió heo hút thổi qua khiến Việt Nam rùng mình nhẹ, hơi lạnh khiến gò má gầy cùng chóp mũi y ửng đỏ vì lạnh.
Hiện tại mới qua xuân chưa lâu, vẫn còn khoảng một khoảng thời gian nữa mới tới mùa hè.
Lulu ngáp một tiếng, leo lên chân cậu nằm ưỡn ra.
"Lulu, ta còn phải đi chuẩn bị cơm tối nữa."
Việt Nam lay lay người nó nhưng nó lại tuyệt nhiên không thèm cử động, từ đầu tới cuối đều ngó lơ y.
Mọi người nhìn Việt Nam bất lực như vậy cũng không có ý kiến, trực tiếp vào bếp chuẩn bị thay y chuẩn bị bữa tối.
Kết quả không nói cũng biết, mạnh ai nấy nấu nên toàn bộ cái bếp của y đều hỏng cả, món ăn thì đa dạng từ khắp nơi trên thế giới, chẳng hợp vị được với nhau.
"Lần sau để tôi nấu được rồi."
Việt Nam thở dài ngao ngán, cố gắng nuốt xuống món bánh mì cứng chẳng khác gì đá cuội này của East Germany.
Đây là còn mềm đó, y mà để nguội tí thì chắc đi ném nhau với kẻ thù cũng chảy máu rơi đầu được mất.
"Cơm nấu xong rồi đây."
Laos nhanh chóng đoạt lấy mẩu bánh mì từ tay Việt Nam, nhét vào tay y một bát cơm nóng gã vừa mới xới.
Bọn họ vẫn là nên dùng cơm thay cho bánh mì thì hơn.
"Cảm ơn cậu, Laos."
"Không có gì."
Nói rồi, Laos liền kê ghế của mình xuống bên cạnh Việt Nam, cả bữa ăn đều như cũ đối với y chẳng khác gì một thân nhân thật sự nhưng y đối với gã có cảm xúc ấy hay không lại không rõ ràng.
Người ta thường nói khi con người đã quan tâm tới điều gì đó, nhất cử nhất động của họ đều là vì thứ ấy.
China ngồi phía đối diện Việt Nam, dễ dàng ghi nhớ từng hành động, cử chỉ cùng thói quen của y nhưng cũng đồng thời ghi nhớ những gì mà gã đang làm.
Laos so với những thành viên khác, không lớn cũng không nhỏ nhưng lại nhiều hơn một phần ích kỷ.
Đối với những gì gã đã muốn là của mình, gã sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nhất là với một Việt Nam yếu ớt và suy nhược tới như vậy, gã lại càng muốn có.
China biết rõ những gì điên rồ mà Laos có thể làm nhưng lại cố tình ngó lơ nó.
Dù sao thì đến cuối cùng tình cảm và lí trí cũng chưa từng giống nhau lại càng chưa bao giờ nói tới đạo đức hay tiêu chuẩn xã hội cái gì đó.
Lulu ngồi bên chân Việt Nam, nhắm mắt lại dần ngủ