Vietnam được Đông Lào ôm trong lòng, đôi mắt ngước lên trên nhanh chóng thu gọn khuôn mặt đầy ghét bỏ và hận thù của Biên Phòng.
Giờ đây, thời gian giống như đang bị ngưng đọng lại, đồng tử màu đỏ sẫm co rút nhìn thẳng vào cây giáo kia.
Bất giác, não bộ đứa nhỏ lướt qua hàng vạn khung cảnh khác nhau, những khung cảnh nó từng trải nghiệm qua.
Những cây giáo sắc nhọn, nhuốm máu của chính cậu, âm thanh của những con người đáng sợ luôn miệng hô vang khẩu lệnh "Giết".
Thời điểm đó, khi cậu chỉ vừa mới rời khỏi sự bảo bọc của China đã bị trăm kẻ đuổi giết.
Hơi thở của Vietnam dần trở nên gấp gáp, màu mắt đột nhiên biến đổi nhưng nó không phải màu xám đục như trước kia.
Nó là màu lục!
"Đông Lào! Che mắt Vietnam lại!!!"
Israel cảm nhận được linh khí xung quanh bị nhiễu động, trực tiếp hét lớn, chỉ là tất cả đều không kịp nữa rồi.
Chỉ trong chưa tới một giây, từ sau lưng đứa nhỏ mọc ra một đôi cánh với những trang giấy nâu được vuốt nhọt, đôi mắt màu lục lơ đãng nhìn lên kẻ đang có ý định giết mình.
Trời ban đã là sinh linh, dù yếu hay mạnh đều có phương pháp sinh tồn.
Giống như những con bọ lang thang, dù chết cũng khiến kẻ thù bỏng rát, đau đớn vô cùng.
Phập!
Âm thanh đâm xuyên vang lên trong không gian nhỏ hẹp, môi của đứa nhỏ theo bản năng nở một nụ cười tươi rói.
Nó, giết người rồi.
Bất ngờ, đúng lúc này, chưa kịp để nó nhìn thấy khung cảnh tuyệt mĩ của "cái xác chết" Biên Phòng, cả hai mắt nó đã bị một bàn tay to lớn, lạ lẫm che khuất, ngay sau...
"Không chế cảm xúc: An."
Lời vừa dứt, não bộ của nó ngay lập tức bị tê liệt tựa như bị tiêm một liều an thần cực mạnh.
Ngất đi.
Đôi cánh biến mất, chỉ còn lại những mảnh giấy vụn màu nâu đang dần chuyển đen, Israel khó khăn buông lỏng bàn tay mình đang đặt lên mắt đứa nhỏ.
Cách bọn họ không xa là Việt Nam đang đỡ lấy Biên Phòng đã bị đâm thủng bàn tay cầm giáo khi nãy.
Nếu như vào thời khắc những mảnh giấy nhọn hoắt của Vietnam đâm tới mà y không giúp Biên Phòng tránh kịp