Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc.
Bàn tay nắm lấy tay lái của Triệu Hướng Hải không ngừng run rẩy.
Nhạc Nhạc...
Con gái cưng của anh...
Trong đầu anh lúc này là một mảng hỗn độn, trái tim như bị tảng đá lớn đè nặng không thở nổi.
"Triệu tổng, ngài đừng nóng vội." Trợ lý Vương ngồi đằng sau không ngừng gọi điện thoại liên hệ khắp nơi, đôi lúc lại quay qua an ủi Triệu Hướng Hải vài câu: "Đội cứu viện đã tới rồi."
"Sao tôi có thể không vội được chứ!"
Triệu Hướng Hải nổi nóng, cứ nghĩ đến chuyện Nhạc Nhạc có thể đã xảy ra chuyện, trái tim anh như bị quả bom dội thẳng vào nổ đùng đoàng, khiến tâm trí anh đều bay cao đến chín tầng mây.
Vừa rồi khi còn ở trong nhà, thật ra anh có cảm nhận được sự đung đưa nhẹ.
Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là trận động đất nhỏ không tạo ra ảnh hưởng gì quá mức, cũng không có gì quá quan trọng để anh phải chú ý.
Nhưng hiện tại xem ra nhà anh ở trong trung tâm thành phố nên chấn động đều nhẹ hơn rất nhiều.
Mà ở phía ngoại thành - nơi gần kề với trận động đất nhất thì chấn động mang lại cực kỳ lớn!
Chiếc xe phóng vụt qua những con đường, hướng tới phía ngoại thành mà lao thẳng.
Bóng đêm bao trùm lên mọi vật, gió mát thổi vù vù nhưng không thể làm giảm được cơn nôn nóng của anh.
Không biết bao lâu sau, không biết đã phải đi qua bao nhiêu con đường, trước mắt anh rốt cuộc cũng sáng lên đèn cảnh cáo, trong lòng Triệu Hướng Hải chợt căng thẳng.
Mấy nhân viên cứu hộ đứng trước dây chằng cảnh báo nôn nóng hô lên một tiếng: "Dừng xe, dừng xe lại!"
Triệu Hướng Hải phanh gấp một cái, dừng xe ngay trước đường lên núi.
"Đường phía trước gặp sự cố, các cậu không thể đi được đâu!" Một nam nhân nhíu mày hét lớn: "Núi có thể sụp bất cứ lúc nào, các cậu mau lùi xe rời khỏi đây ngay!"
Triệu Hướng Hải vội vã xuống xe, hướng mắt nhìn ra đằng xa.
Cách một đoạn xa có chiếc xe bus bị lật nghiêng, đuôi xe bùng lửa lớn, thân xe đã bị nghiền ép biến dạng.
Một đội nhân viên cứu hộ đứng ở trước xe để cứu viện.
"Có đứa trẻ nào được cứu ra chưa?" Triệu Hướng Hải gắt gao lôi kéo áo của nam nhân, đôi môi đều đã run lên bần bật.
"Có mấy đứa trẻ được cứu ra đưa đến khu an toàn rồi." Nam nhân chỉ một hướng khác.
Triệu Hướng Hải ngước đầu liền nhìn thấy cách đây một đoạn có mấy đứa nhỏ co rúm lại một chỗ với nhau, mặt mày xám xịt hoảng hốt chưa ổn định được tinh thần.
Anh lướt mắt nhanh chóng nhìn qua một lượt, lại không thể tìm thấy Tiêu Nhạc Nhạc.
"Con gái tôi không có ở đây, con bé không có ở trong đó!" Không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ quen thuộc của Tiêu Nhạc Nhạc, lửa nóng trong lòng Triệu Hướng Hải tỏa ra càng mạnh mẽ: "Con bé vẫn chưa được cứu ra bên ngoài!"
"Anh, anh đừng vội." Nam nhân kia vỗ vỗ vai Triệu Hướng Hải: "Không thể cứu nhanh như vậy được, xe cũng đã bốc lửa, hơn nữa lúc núi sạt lở, trên xe có vài người tự chạy thoát thân.
Nói không chừng hiện tại bọn họ đang ở nơi an toàn chờ cứu viện."
Triệu Hướng Hải gắt gao nhíu mày thở ra một hơi nặng nề.
Anh muốn khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng anh phát hiện, cơ bản là anh không thể làm được.
Chỉ cần tưởng tượng đến viện giờ phút này, Nhạc Nhạc đang bị lạc trên đường núi, trên người con bé có khi còn chảy máu, khuôn mặt