Bóng đêm chậm rãi buông xuống.
Triệu Hướng Hải và những ngươi khác đi theo chỉ dẫn của đội cứu hộ, tiến tới gần hiện trường sự cố.
Chiếc xe bị lật nghiêng, vài linh kiện trên xe bị rơi xuống đất vỡ tan tành, thảm trạng chiếc xe đều khiến người xem phải giật mình sợ hãi.
"Tới đây, mọi người mau tới đây!" Vài người của đội cứu viện đã sớm đứng chờ: "Mau nâng xe lên, còn vài đứa bé bị kẹt bên trong không ra được!"
Mọi người vội vội vàng vàng chạy tới bên xe, cùng nhau dùng sức nâng chiếc xe lên.
Chiếc xe nặng cả tấn từ từ được nâng lên một đoạn.
Một người đã sớm đứng chờ trước cửa xe, nhanh chóng đón lấy những đứa trẻ đang gào khóc thảm thiết bên trong đưa tới khu an toàn.
Ánh mắt của Triệu Hướng Hải hiện rõ ra sự khẩn trương, đảo mắt nhìn khắp nơi tìm con gái.
Từng đứa trẻ và cô giáo đang hôn mê vì mất máu quá nhiều đều được đưa ra ngoài.
Vậy Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của anh đâu? Sao lại....Sao lại không thấy con bé?
"Hải ca!"
Hai giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền tới, Triệu Hướng Hải quay đầu, là Tiêu Diệp và Quan Trường Phong.
Tiêu Diệp còn mặc một thân tây trang, gấp gáp đến độ trán chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải: "Em vừa nghe thông báo liền lập tức tới đây, anh với Nhạc Nhạc thế nào rồi, có bị thương không?!"
"Nhạc Nhạc không có trong xe." Khuôn mặt của Triệu Hướng Hải trắng bệch cả ra: "Bên ngoài cũng không thấy con bé, con bé chạy đi đâu mất rồi?"
"Hải ca, anh đừng vội." Quan Trường Phong nói: "Nhất định sẽ tìm được con bé.
Xe cứu viện đã đến giao lộ rồi, đợi một chút nữa sẽ mang thiết bị cứu tế tới, anh đừng lo lắng!"
Trong đầu Triệu Hướng Hải lúc này đã rối như tơ vò, không thể nghe lọt nổi chữ nào nữa.
Hiện tại trong tim anh chỉ có con gái cưng của anh, Nhạc Nhạc của anh.
Con bé còn nhỏ như vậy đã phải trải qua loại việc khủng khiếp này, chắc chắn con bé sẽ sợ lắm.
Anh cầm đèn pin bên cạnh, chiếu sang bốn phía xung quanh: "Nhạc Nhac! Nhạc Nhạc! Ba ba đến đón con này, con ở đâu?"
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"
Sau khi nhận được báo cáo còn có vài đứa bé chưa được tìm thấy, đội cứu viện lập tức chạy tới sâu trong núi.
Ánh sáng từ đèn pin không ngừng xoay chuyển khắp nơi.
"Nhạc Nhạc, con có ở đây không!?" Triệu Hướng Hải nôn nóng tìm khắp nơi: "Nhạc Nhạc!"
Không biết bao lâu sau, bỗng nhiên phía trước vọng lại một hồi xôn xao: "Chỗ này! Chỗ này còn vài đứa trẻ!
"Mau, mọi người mau tới đây, đem mấy đứa bé ra ngoài mau!"
Vừa nghe xong, nội tâm của Triệu Hướng Hải lập tức căng thẳng, vội vàng chạy tới phía chân núi.
Phía xa đằng trước, dưới lớp đá bị sụp xuống thành một lỗ tròn có mấy đứa trẻ co rúm lại ôm nhau khóc.
Triệu Hướng Hải vừa chạy tới