Ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường chiếu sáng cả một góc phố nhộn nhịp.
Trước cửa kính trong suốt, Triệu Hướng Hải tịch mịch ngồi yên không nhúc nhích.
Trên điện thoại, Tiêu Nhạc Nhạc vẫn nhẹ nhàng nói chuyện: "Ba ba, ba nếu buồn vậy liền về nhà đi, trước kia đều là ba kể chuyện cho con nghe, hôm nay con cũng có thể kể chuyện cho ba, hát cho ba nghe."
Triệu Hướng Hải cười khẽ một tiếng: "Nhạc Nhạc hôm nay thật ngoan."
"Ba ba." Thanh âm mềm mại của Tiêu Nhạc Nhạc từ điện thoại bên kia truyền đến: "Ba không được buồn nữa.
Bọn họ bắt nạt ba, thì ba liền đánh trả.
Mặc kệ người khác nói như thế nào, con vẫn yêu baba."
Triệu Hướng Hải vuốt ve thảm lông xù xù: "Ba ba cũng yêu con."
"Vậy ba trở về sớm nha." Tiêu Nhạc Nhạc ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Ngày mai con muốn nhìn thấy ba, được không?"
"Được." Triệu Hướng Hải ôn nhu đáp ứng: "Nhạc Nhạc ngủ ngon."
"Ba ba ngủ ngon!"
Tiêu Nhạc Nhạc nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Hướng Hải nghe thấy tiếp tút tút ở đầu dây bên kia, mới cô đơn buông điện thoại xuống.
Anh nắm chặp điện thoại, trong đầu nghĩ tới bộ dáng ôm chăn ngọt ngào ngủ say của Tiêu Nhạc Nhạc, trong lòng tức khắc cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Anh tự rót cho mình một ly rượu khác, một bên uống, một bên mở album điện thoại ra.
Sau khi do dự một hồi, anh ấn vào album ảnh trong điện thoại rồi tìm một bức ảnh.
Lúc đó, bố mẹ ruột của Tiêu Nhạc Nhạc vừa ra đi vì tai nạn xe hơi, anh và Tiêu Diệp đã nhận nuôi đứa nhỏ này.
Hai người đàn ông chưa từng chăm con bao giờ lại là lần đầu làm cha, lúc nào cũng luống cuống chân tay.
Tiêu Diệp đối mặt với mông của Nhạc Nhạc mà hô lớn hô nhỏ gọi bảo bối, buồn cười cực kỳ.
Sau đó Tiêu Nhạc Nhạc chậm rãi lớn lên, nhà có hai ba ba, một con gái bảo bối, giống như một gia đình chân chính.
Cả gia đình ba người đã đi du lịch trong rừng, cắm trại ngắm sao băng và đi dạo trên bãi biển...
Anh với Tiêu Diệp cũng từng cùng nhau tham gia buổi họp phụ huynh của Nhạc Nhạc.
Mỗi khi ân ái trên giường, sẽ lại bắt đầu hình dung ra cô công chúa nhỏ dễ thương của bọn họ trong tương lai sẽ như thế nào...
Triệu Hướng Hải nhấp một ngụm rượu, híp mắt.
Bảy năm quá khứ đó, hạnh phúc giống như một giấc mơ.
Nhưng đã là mơ, thì cũng phải có lúc tỉnh lại.
Cái nhà này, đã sớm bị Tiêu Diệp tự phụ bá đạo quậy cho nát bét.
Khi tỉnh dậy, anh mới nhận ra rằng Tiêu Diệp đúng là một con chó độc đoán, ấu trĩ và ngang ngược.
Triệu Hướng Hải rót một ly rồi lại một ly nữa, tự giễu lắc đầu.
Bởi uống quá nhiều rượu khiến đầu cũng trở lên choáng váng.
Anh bèn đặt chai rượu đã cạn sang một bên, đứng dậy, đỡ trán rồi nằm xuống giường.
Sau này có lẽ sẽ phải cùng Tiêu Diệp dây dưa thêm hồi lâu, nhưng mà tối nay, anh chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà ngủ một giấc.
Anh mệt mỏi.
......
"Phanh phanh phanh ——"
Đêm khuya, một tiếng đập cửa mãnh liệt vang lên!
Triệu Hướng Hải đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, mệt đến thở phì phò, cầm lấy điện thoại bên cạnh nhìn một cái, đã ba giờ sáng.
Con mẹ nó!
Con ma nào dám gõ cửa nhà anh vào lúc nửa đêm?
Tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng, là do con mẹ nó bị lông chim kẹp vào quần à?
Triệu Hướng Hải mang theo một thân tràn đầy oán khí mà xuống giường, đi dép lê ra tới cửa, mở cửa nhìn một cái.
Tiêu Diệp.
Anh kìm lại lửa giận không cho bộc phát ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu muốn làm cái quái gì?"
Anh đều đã trốn vào khách