Trợ lý Vương liếc nhìn Triệu Hướng Hải một cái qua gương của xe.
Triệu Hướng Hải dựa vào xe ghế, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Triệu tổng." Trợ lý Vương do dự một chút rồi mới lên tiếng: "Ngài muốn về nhà sao?"
Triệu Hướng Hải trầm mặc suy nghĩ: "......!Về nhà?"
Về đến nhà sẽ lại đụng mặt với Tiêu Diệp.
Triệu Hướng Hải hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi hết cả người, thật sự không muốn tiệp tục dây dưa với Tiêu Diệp nữa.
Anh muốn được nghỉ ngơi.
"Quên đi, không về nữa." Triệu Hướng Hải nhắm hai mắt lại: "Vương Hách, tìm giúp tôi một cái khách sạn, hôm nay tôi ngủ bên ngoài."
Trợ lý Vương nhướng mày, nhưng vẫn gật đầu.
Anh nhanh chóng điều khiển xe đến một khách sạn.
Triệu Hướng Hải xuống xe kêu trợ lý Vương mua thêm mấy chai rượu vang đỏ, rồi đi tới quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng, sau đó liền lên lầu.
Trợ lý Vương mua rượu vang đỏ trở lại khách sạn, vừa mở cửa phòng của Triệu Hướng Hải, cả người liền sửng sốt.
Trong phòng, Triệu Hướng Hải đã cởi ra áo sơ-mi, đang chuẩn bị tắm rửa.
Đôi chân mảnh khảnh của anh vẫn được quấn trong chiếc quần âu đen, một chiếc thắt lưng được vòng qua eo, lộ ra cơ bắp cường tráng.
Mái tóc của Triệu Hướng Hải có chút rối tung, nhưng trong mớ hỗn độn đó lại thêm một chút ngỗ ngược, suy tàn, càng thêm gợi cảm lạ thường.
Trợ lý Vương nhìn đến không rời được mắt.
Dù là trai thẳng cũng khó có thể rời mắt được trước thân hình gợi cảm như vậy.
"Mua rượu chưa?" Triệu Hướng Hải kéo khăn tắm cúi đầu nói.
"Ồ, rượu vang, rượu vang đỏ." Trợ lý Vương bừng tỉnh, cười ngượng ngùng: "Rượu vang đỏ tôi để trêи bàn."
Triệu Hướng Hải khẽ ừ một tiếng: "Cậu công tác cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút trở đi, ngủ ngon."
"Vâng." Trợ lý Vương nặng nề gật gật đầu: "Triệu tổng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại."
Nói xong, cậu xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa phòng, tầm mắt lại ngó đến dáng người hoàn mỹ kia của Triệu tổng.
Cậu nhịn không được lén lút cảm khái một câu.
Một Triệu tổng vừa anh tuấn gợi cảm như vậy mà người kia lại không cần, còn chạy tới chỗ một tiểu minh tinh nhỏ nhoi chơi trò ái muội, Tiêu tổng đúng là ngại sống lâu liền chạy đi tìm chết.
Nếu cậu cong, cậu hận không thể ngày nào cũng cùng Triệu tổng làʍ ȶìиɦ, ôm chặt anh không buông, làm sao còn có thể nguyện ý nói hai chữ chia tay?
Nghĩ đến này, trợ lý Vương lắc lắc đầu, đóng cửa lại.
Triệu Hướng Hải nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới cầm quần áo vào phòng tắm.
Bước ra khỏi bồn tắm, anh mặc một chiếc áo choàng tắm, với mái tóc ướt tán loạn trêи trán.
Anh bước tới bàn, mở nút chai, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rồi bước đến cửa kính trong suốt từ trần đến sàn nhấp một ngụm, hương vị êm dịu của rượu vang đỏ tràn ngập trong miệng anh.
"Reng ——"
Điện thoại trêи bàn bỗng nhiên rung lên.
Triệu Hướng Hải cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Tiêu Diệp
Vừa ấn nút nghe, Tiêu Diệp ở bên kia đã không nhịn được tức giận cùng hoảng loạn mà gầm nhẹ: "Triệu Hướng Hải, anh không về nhà.
Anh đi đâu vậy?"
Triệu Hướng Hải nhấp một chút rượu: "Không phải đã nói rồi sao? Đi khách sạn thuê phòng."
"Anh dám!" Tiêu Diệp bị chọc tức giận, giống như một con sói lớn đang giận dữ, "Anh nói cho tôi biết anh hiện tại ở nơi nào, tôi đi đón anh!"
"Không cần." Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ: "Tiêu Diệp, cậu muốn phát điên hay cái gì cũng được.
Nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu bây giờ."
"Nói cho tôi biết anh đang ở đâu?" Tiêu Diệp thanh âm càng thêm thâm trầm, "Tôi đã cùng anh bảo đảm, tôi và Phó Chu Minh chặt đứt rồi, về sau cũng sẽ không liên hệ gì nữa, tôi cũng sẽ không kϊƈɦ thích anh giống như lúc trước, như vậy anh còn chưa vừa lòng sao? Có thể