Tiêu Diệp nghe Diệp Đình nói xong, nắm tay lập tức siết chặt.
Hắn có chút không thể tin được, ngước mắt nhìn Diệp Đình: "Cậu nói cái gì? Cùng anh ấy chia tay?"
Diệp Đình ậm ừ gật gật đầu, khi vừa nhìn thấy khuôn mặt khó tin của Tiêu Diệp, hắn bỗng nhiên lại có chút bất đắc dĩ: "Làm sao, chẳng lẽ trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ dứt khoát chia tay như thế nào sao?"
Tiêu Dã trầm mặc cúi đầu, lại một lần nữa đeo bao tay quyền anh lên, thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Không."
Đùa cái quỷ gì vậy!
Hắn cùng Triệu Hướng Hải bên nhau đã 7 năm, hắn đã ngủ với anh ấy 7 năm!
Qủa thật hắn đã từng cảm thấy loại sinh hoạt ngày qua ngày giống nhau như đúc này thật sự nhàm chán, vậy nên hắn mới nhất thời xúc động cùng người khác chơi đùa ái muội bên ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa tình cảm 7 năm kia là giả dối!
Nói thật, từ khi Triệu Hướng Hải dứt khoát muốn chia tay tới giờ, Tiêu Diệp không một khắc nào nghĩ rằng mình cùng anh sẽ hoàn toàn chia tay, cả đời không bao giờ gặp lại nữa
Chia tay? Quá vớ vẩn.
Hắn không chấp nhận.
Cũng không nghĩ tới việc sẽ để người của hắn chạy thoát.
"Không phải chứ người anh em." Diệp Đình chớp chớp mắt, đôi mắt vốn lạnh nhạt lại hiện lên một tia hoang mang: "Tôi không hiểu, rõ ràng Triệu tổng kia của cậu cũng không phải loại người dễ bắt nạt, cậu ta cũng đã nói cậu cút đi rồi, cậu làm sao có thể chắc chắn sẽ bó buộc cậu ta bên người được?"
Tiêu Diệp sắc mặt ngưng trọng, con ngươi đen thâm trầm.
Hắn không trả lời, ngược lại đi tới bao cát bên cạnh, đột nhiên nhấc tay nắm tay, hung hăng nện một cú lên bao cát.
Thật lâu sau mới nói: "Dù sao thì hiện tại tôi không muốn bỏ anh ấy."
Diệp Đình thở dài, đi đến bên cạnh Tiêu Diệp, vỗ vỗ bả vai của hắn: "Tôi nói này, dứt khoát chia tay đối với hai người đều là chuyện tốt.
Cậu xem, Triệu tổng kia của cậu rõ ràng không muốn tiếp tục yêu đương với cậu nữa, cậu....."
Tiêu Diệp nghe được năm chữ không muốn yêu cậu nữa, sắc mặt lại càng thâm trầm.
Diệp Đình ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Yêu hay không yêu thì cũng không ai miễn cưỡng được đúng không? Hai người các cậu đã nháo thành như vậy thì dứt khoát chia tay đi, như vậy ai cũng dễ chịu, cậu ta thoải mái, cậu cũng thoải mái."
Ánh mắt sắc lẹm như dao của Tiêu Diệp phóng tới bên người Diệp Đình: "Tôi không thoải mái."
Diệp Đình chẹp miệng một cái rồi nói: "Cậu không thoải mái thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể đem người đẩy lên giường **, ** cho đến khi cậu ta nguyện ý trở về yêu đương với cậu?"
Tiêu Diệp cười lạnh một tiếng: "Nếu như làm vậy có hiệu quả thật, vậy thì tôi đã làm anh ấy khóc lóc dưới thân tôi rồi."
Lần giằng co với Triệu Hướng Hải này đã làm hắn tâm phiền ý