Đánh quyền xong, Tiêu Diệp đi tắm rồi mặc áo khoác rời khỏi phòng tập.
Diệp Đình vừa mới về nước, còn có nhiều việc bận nên hai người vừa đánh quyền ở phòng tập xong thì hẹn nhau bữa sau cùng ăn cơm rồi vội vàng chia tay.
Tiêu Diệp ngồi trong xe một hồi lâu, không có ý định khởi động xe.
Trong đầu hắn cứ mãi hiện lên hình bóng của Triệu Hướng Hải.
Hắn nhớ đến sự tỉ mỉ chu đáo của Triệu Hướng Hải trước kia, nhớ đến sự bao dung cùng ôn nhu mà Triệu Hướng Hải từng dành cho hắn, nhớ đến 7 năm hắn và anh, còn có Nhạc Nhạc trao cho nhau hết thảy sự ấm áp của một gia đình thật sự, nhớ đến những gì đã xảy ra trong suốt 7 năm qua...!
Rồi nhìn lại bộ dáng dứt khoát rời đi của Triệu Hướng Hải, Tiêu Diệp chỉ cảm thấy lồng ngực mình đập thình thịch, đau nhức không ngừng.
Hắn cười khổ một tiếng, siết chặt tay lái.
Diệp Đình nói với hắn rằng "Đau dài không bằng đau ngắn", khuyên hắn nên chia tay.
Nhưng Tiêu Diệp chỉ cần tưởng tượng đến việc sau này khi gặp lại Triệu Hướng Hải, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy mối quan hệ bạn bè, bên người Triệu Hướng Hải có lẽ rất nhanh sẽ có nam nhân khác xuất hiện, nắm lấy bàn tay Triệu Hướng Hải, cướp đi ánh mắt của Triệu Hướng Hải vốn nên thuộc về hắn, hắn liền cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay gắt gao siết chặt lấy, hô hấp cũng khó khăn.
Hắn không thể chia tay Triệu Hướng Hải.
Người này tác động quá nhiều đến cảm xúc của hắn, hắn không thể để anh đi như vậy được
Không bao giờ!
Tiêu Diệp hoảng hốt khởi động xe lao vun vút không hề có mục đích.
Chờ đến khi hắn dừng xe, hắn mới nhận ra phía trước chính là công ty của Triệu Hướng Hải
Lúc này anh ấy còn chưa tan tầm.
Tiêu Diệp lạnh mặt di chuyển xe xuống bãi đỗ xe, nhưng mãi không bước chân ra khỏi xe
Hắn ngồi ở trong xe không biết bao nhiêu lâu, chờ cho đến khi trời đêm bắt đầu hiện rõ những ngôi sao, mới thấy bóng dáng Triệu Hướng Hải tây trang giày da từ bên trong đi ra.
Trong lòng Tiêu Diệp nhảy dựng lên, vừa định mở cửa xe thì nhìn thấy phía sau Triệu Hướng Hải, một bóng dáng thon dài đang nối gót đi đến bên cạnh anh, hai người nói nói cười cười thân mật.
Tiêu Diệp nhìn kỹ, là Tống Tu.
Được lắm.
Anh ấy cư nhiên lại ở cùng với Tống Tu!
Hắn gắt gao nghiến chặt răng, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ tức giận cùng ghen tuông.
Chờ đến khi Triệu Hướng Hải đi đến gần, lúc này Tiêu Diệp mới lạnh lùng xuống xe, nặng nề đóng sập cửa xe lại.
Thân hình cao lớn ngăn lại trước mặt hai người kia.
Triệu Hướng Hải vừa nhìn thấy Tiêu Diệp, ý liền biến mất trong nháy mắt: "Cậu đến đây làm gì?".
truyện ngôn tình
"Chờ anh tan tầm." Tiêu Diệp nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải: " Đưa anh về nhà."
Triệu Hướng Hải