"Tôi......"
Tống Tu cảm thấy khí thế đáng sợ của Tiêu Diệp, nhịn không được mà lùi ra sau hai bước.
Trong giới kinh doanh, Tiêu tổng được biết đến là một người sát phạt quyết đoán không chút lưu tình, mọi người đều nói dưới lớp tây trang của Tiêu Tổng chính là một trái tim sắt đá.
Tống Tu tuy rằng được Triệu Hướng Hải che chở nhưng loại lão đại cấp cao như Tiêu Diệp, cậu cũng không dám chọc, lỡ đâu lại bị phong sát thì toang.
"Ai cho phép cậu gọi anh ấy là Hải ca?" Tiêu Diệp nhìn Tống Tu đang sợ hãi tới mức lùi lại phía sau, hắn lại được nước làm tới tiến lên hai bước, ánh mắt hung ác trừng Tống Tu tràn ngập cảnh cáo cùng uy hiếp.
Triệu Hướng Hải đứng ở bên xe duỗi tay nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Diệp, khiến hắn không thể tiếp tục tiến lên.
Tiêu Diệp sửng sốt quay đầu lại nhìn bàn tay của Triệu Hướng Hải đang chủ động nắm lấy áo hắn, do dự một chút rồi lại không cam lòng tránh ra.
"Tống Tu." Trên mặt Triệu Hướng Hải tràn đầy mỏi mệt, anh nâng mí mắt nhìn: "Cậu về trước đi."
Tống Tu chớp mắt: "Hải....Triệu, Triệu tổng, không đi ăn cơm nữa sao?"
"Khi khác sẽ mời cậu." Triệu Hướng Hải nặng nề nhắm mắt lại: "Cậu về trước đi, chỗ này có tôi xử lý rồi."
Tống Tu thấy ánh mắt như bạo long lại cố đè nén thành dáng vẻ trầm tĩnh uy nghiêm của Tiêu Diệp đang nhìn chằm chằm trên người Triệu Hướng Hải, thấy bản thân ở lại cũng không giúp được gì đành thở dài: "Vậy em đi trước, Triệu tổng ngủ ngon."
Tiêu Diệp nhìn bóng dáng Tống Tu rời khỏi bãi đỗ xe, tránh xa khỏi bên người Triệu Hướng Hải thì trong lòng mới thoải mái một chút.
Triệu Hướng Hải buông tay Tiêu Diệp ra, phiền muộn nói: "Cậu vừa lòng chưa? Có thể đừng tới làm phiền tôi nữa được không?"
Hầu kết của Tiêu Diệp khẽ động, sau đó không nói thêm lời nào, mở cửa xemanhj mẽ ném Triệu Hướng Hải vào trong rồi mới leo lên xe, đóng sầm cửa xe lại.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Triệu Hướng Hải bị Tiêu Diệp đè bẹp ở ghế, mặt cũng bị dí sát vào mặt hắn khiến anh vốn mệt mỏi lại không kìm được tức giận: "Tiêu Diệp, cái đầu chó của cậu lại bị đứt thêm dây thần kinh nào nữa vậy? Nháo như quỷ thế này đủ chưa? Không thì tôi tìm cho cậu một cái tua vít để cậu mở não ra mà sửa lại chút đi?"
Nếu là người khác dám châm chọc Tiêu Diệp như vậy thì chắc chắn sẽ bị chỉnh cho không ngóc đầu lên được.
Nhưng đây là Triệu Hướng Hải mắng hắn...!
Vậy thì cứ tiếp tục mắng đi.
So với việc không để ý hắn còn tốt hơn.
Tiêu Diệp hít sâu một hơi, mạnh mẽ giữ chặt tay Triệu Hướng Hải: " Tôi chỉ muốn nói với anh hai việc thôi."
Triệu Hướng Hải mím môi thành một đường thẳng, lạnh mặt không nói một lời.
"Rốt cuộc tại sao anh lại dứt khoát chia tay tôi?" Tiêu Diệp gắt gao nhíu chặt mày, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoang mang: "Chỉ là bởi vì biết việc tôi với Phó Chu Minh đi xem phim điện ảnh rồi hơi ái muội một chút thôi sao?"
Triệu Hướng Hải khẽ hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra, con ngươi thâm trầm thâm thúy như hồ nước: "Cậu nói xem?"
Thật ra, khi anh nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp và Phó