Triệu Hướng Hải lái xe rời đi, lúc dừng xe trước đèn đỏ, anh suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quan Trường Phong, thiếu gia Quan gia.
Anh ở thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có những mối liên hệ của chính mình.
Quan hệ của anh với Quan Trường Phong cũng coi như không tệ.
Quan Trường Phong làm trong lĩnh vực bất động sản, nhưng gia cảnh của nhà cậu ta khá phức tạp, trong đó ông nội hắn, Quan lão gia từng là một người lỗi lạc trong giới chính trị.
Tuy hiện tại đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng không hề giảm sút, thời thời khắc khắc che chở gia tộc cùng con cháu trong họ.
Dùng quan hệ của anh với Quan Trường Phong để mượn ông Quan một ngôi nhà cho Dương Gia Lập lánh nạn cũng không phải việc gì khó.
Trong điện thoại, Quan Trường Phong quả nhiên đồng ý sảng khoái, Triệu Hướng Hải nói chuyện với hắn vài cậu xong liền cúp điện thoại, xem như đã thoát khỏi một nỗi ưu phiền.
Xử lý xong việc này, anh cũng đã về đến nhà.
Triệu Hướng Hải dừng xe ở gara, xuống xe rồi chậm rãi bước vào biệt thự.
Khi anh vừa tiến vào biệt thự liền lập tức nhìn thấy Tiêu Diệp đang ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, nhưng cặp mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải.
Nhìn đến gắt gao, giống như chuẩn bị nhào đến chỗ anh vậy.
Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt, quay đầu đi: "Không có gì."
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến hắn mà cởi áo khoác ra, tự pha cho chính mình một ly trà nóng.
"Sao muộn như vậy anh mới về?" Tiêu Diệp thấy Triệu Hướng Hải không có ý định nói chuyện với mình, nhịn không được vẫn mở miệng hỏi: "Không phải anh đã sớm tan tầm sao?"
Triệu Hướng Hải uống một hớp trà nóng: "Không liên quan đến cậu."
Tiêu Diệp nghe thấy anh lãnh đạm trả lời như vậy, trong lòng nóng hừng hực lửa giận.
Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế xuống, đi đến bên cạnh Triệu Hướng Hải.
Sau đó hắn do dự mọc từ trong túi ra hai tấm vé xem phim, tỏ vẻ bất cần ném lên bàn: "......Có hai vé xem phim, thời gian là ngày mai, anh đi không?"
Triệu Hướng Hải đặt ly nước trên bàn, thuận tiếc liếc mắt nhìn hai tấm vé một cái: "Cậu mua?"
"Người khác đưa." Ánh mắt của Tiêu Diệp khẽ dao động, nhưng giọng nói lại trở lên tùy ý: "Không xem sẽ lãng phí, anh có đi không?"
Tuy nói như vậy nhưng chỉ có Tiêu Diệp biết, hai tấm vé này cơ bản không phải là do người khác mua, mà là khi ở trong văn phòng hắn đã như một thăng ngu mà tìm nửa ngày: "Phim chiếu gần đây, phim điện ảnh tình cảm thích hợp cho các đôi yêu nhau" để chọn thật tốt một bộ phim hay sau đó tự mình đặt vé.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng cầm lấy một tấm vé, liền nhìn thấy thông tin bộ phim.
Đây là một bộ phim văn nghệ về tình yêu vừa mới công chiếu không lâu, cầm được giải thưởng lớn, danh tiếng không tồi.
Anh nhìn tấm vé, lại đột nhiên nhớ tới sáng nay Tiêu Diệp nói muốn theo đuổi mình một lần nữa, cười nói: "Cậu muốn hẹn tôi? Dùng cách đi xem phim?"
"Anh muốn nghĩ sao cũng được." Tiêu Diệp bị chọc đúng tâm tư, nhưng miệng vẫn cứng như mỏ vịt chết tiệt.
Triệu Hướng Hải thả tấm vé xuống, ngẩng đầu: "Tiêu Diệp, có phải dù cậu có ái muội