Triệu Hướng Hải sửng sốt, theo bản năng mà sờ sờ cổ của chính mình.
Anh đi đến trước một cái gương nhỏ trong phòng khách, quả nhiên trên cổ có một ấn ký nhỏ màu đỏ nhạt, bất kể ai từng yêu đương cũng đều có thể hiểu ấn ký này từ đâu mà ra.
Tiêu Diệp dường như càng lúc càng tức giận, hắn gắt gao siết chặt lấy cánh tay của Triệu Hướng Hải: "Đây là ai làm, là ai để lại dấu hôn trên cổ anh?"
Triệu Hướng Hải nhìn chính mình trong gương, cố gắng nhớ lại rồi mới ngớ người.
Đoán chừng là do tiểu gia hỏa Dương Gia Lập kia đã quá nhiệt tình cảm ơn mà hôn lên cổ anh rồi.
Dương Gia Lập chính là người như vậy, tóm được ai thân thiết một cái là liền luôn miệng nói yêu, hôn hôn người ta không cho từ chối.
Anh đứng dậy, cũng không đặt nặng chuyện này trong lòng.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Tiêu Diệp thì cũng đành thở dài, nhíu mày nói: "Tôi hôn ai cũng không liên quan đến cậu, đừng động vào tôi, buông tôi ra!"
"Tôi còn tự hỏi tại sao anh lại về muộn như vậy." Tiêu Diệp trầm mặt xuống, ánh mắt càng trở lên sắc bén như dao: "Tôi còn tự hỏi tại sao anh không chịu đi xem phim cùng tôi, hóa ra là đã có người mới rồi?"
Triệu Hướng Hải không chịu nổi cách hắn bôi nhọ mình như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho rằng ai cũng giống cậu."
Dứt lời, anh mạnh mẽ hất tay Tiêu Diệp ra, đi thẳng về phòng.
Tiêu Diệp nhìn bóng dáng của Triệu Hướng Hải, siết chặt tay.
Hắn biết Triệu Hướng Hải luôn rất được hoan nghênh, nhưng hắn không nghĩ tới mới chưa được bao lâu, vậy mà Triệu Hướng Hải đã có người mới, lại còn tiếp xúc thân mật như vậy?
Tiêu Diệp không thể nhẫn lại nội tâm đang điên cuồng gào thét của chính mình, hắn lại một lần nữa kéo lấy tay Triệu Hướng Hải, không thèm để ý mà cúi đầu, hướng tới cổ anh mà gặm cắn.
Triệu Hướng Hải bị động tác bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ: "Tiêu Diệp, cậu làm cái gì vậy!"
Tiêu Diệp im lặng, chỉ là càng thêm hung hăng hôn mạnh lên dấu hôn trên cổ anh, cắn đến khi có vết đỏ mới che đi dấu vết cũ.
Sau đó hắn mới không cam lòng đè lên người Triệu Hướng Hải, ở nơi khác trên cổ anh mà cắn thêm mấy cái, lúc này trong lòng hắn mới thỏa mãn được đôi chút.
Triệu Hướng Hải đẩy đầu anh ra, giận dữ nói: "Tiêu Diệp, con mẹ nó ai cho cậu làm như vậy!?"
Tiêu Diệp không trả lời anh, nhưng vẫn đứng trước mặt Triệu Hướng Hải như cũ, một lúc sau mới nặng nề nói: "Trên người anh còn có dấu hôn nào khác không?"
Triệu Hướng Hải cười lạnh: "Làm sao? Nếu hắn hôn hết thân thể tôi, có phải cậu cũng muốn hôn cả người tôi đến khi toàn thây đều tím đỏ mới hài lòng?"
Tiêu Diệp nheo mắt, hung tợn gằn ra một chữ: "Đúng vậy!"
"Con mẹ nó cậu là chó hả?" Triệu Hướng Hải bị hắn làm cho tức chết, ngón tay đều giận đến phát run: "Tiêu Diệp, tôi chưa thấy tên nào vừa biến thái vừa khốn nạn như cậu!"
Con chó chuyên đi rải nước tiểu xung quanh, tiểu đến chỗ nào thì liền coi đó là địa bàn của mình.
Bất kì một con nào, hay một ai khác bước vào đó một bước, con chó đều sẽ cho đấy là xâm chiếm địa bàn của nó mà nổi khùng nổi điên.
Cách làm này của Tiêu Diệp có khác gì con chó đâu cơ chứ!
Logic ngang ngược, bá đạo vô lý, quả thật làm người khác tức đến ngứa răng ngứa lợi.
"Không phải cậu muốn theo đuổi tôi sao?" Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu nói chuyện toàn đánh rắm điêu toa thôi phải không? Như thế này của cậu gọi là theo đuổi?"
"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều cách để theo đuổi anh." Tiêu Diệp cắn chặt răng: "Nhưng bắt tôi phải nhìn cảnh anh với người khác thân thiết, tôi không làm được!"
Muốn hắn nhìn Triệu Hướng Hải với người khác thân mật?
Con mẹ nó thà bảo hắn chết đi còn dễ chịu hơn!
Triệu Hướng Hải luôn lạnh nhạt với hắn, một sắc mặt tốt cũng không cho hắn, nhưng lại