Tiêu Diệp nhìn hai tấm vé trên tay, lại nhìn qua mấy dòng chữ trên đó, chân mày thoáng chốc nhăn chặt lại.
Sau khi Triệu Hướng Hải chia tay với hắn, hoa đào của anh tràn đến càng ngày càng đông, nhiều đến mức khiến hắn muốn đánh người! Một giây không để mắt tới là thế nào cũng có người dùng tâm tư không thuần khiết mà muốn thông đồng với anh.
Con mẹ nó điên vừa thôi!
Tiêu Diệp cắn chặt răng, bó hoa hồng trong tay cũng bị hắn siết đến nhăn nhúm.
Lúc này cửa phòng tập bỗng nhiên mở ra, Tiêu Diệp giật mình, vội vội vàng vàng đặt phiếu xuống dưới cặp của Triệu Hướng Hải, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Triệu Hướng Hải đi ra từ trong phòng tập, anh mặc quần áo thể thao, mồ hôi khiến cho cơ thể rắn chắc thành thục cứ thế mà lộ ra từng đường cong quyến rũ, tản ra sức hấp dẫn chí mạng.
Đôi mắt Tiêu Diệp dần tối lại, nhìn chằm chằm chằm Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải cầm lấy một ly nước, uống một ngụm rồi nhìn vào ánh mắt thâm trầm của Tiêu Diệp, nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Diệp một bên bị câu dẫn bởi cơ thể quyến rũ của Triệu Hướng Hải, một bên lại vì chuyện có người muốn thông đồng với anh mà tâm phiền ý loạn.
Hắn sờ sờ đầu, một lúc sau mới nói: "Không có gì."
Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn nam nhân một cái, sau đó nhún vai đi vào trong phòng, hừ nhẹ một tiếng: "Tên khùng."
Chờ đến khi Triệu Hướng Hải đi rồi, Tiêu Diệp mới đứng lên đi tới ban công.
Hắn đi tới đi lui trên ban công, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Hôm nay bởi vì tâm tình của Tiêu tổng rất tốt nên áp lực công việc của trợ lý nhỏ giảm bớt không ít, khi về còn vui tươi hớn hở, muốn hưởng thụ cảm giác nhàn nhã đã lâu không thấy.
Mà mẹ nó cô vừa mới trải được tấm thảm yoga, chân còn chưa kịp bước lên thì Tiêu tổng đã gọi điện thoại tới như đòi mạng.
Cô hoảng loạn bắt máy: "Tiêu tổng, ngài tìm tôi?"
Tiêu Diệp đứng bên cạnh ban công, nhìn thành thị phồn hoa lúc về đêm mà nặng nề nói: "Ngày mai ở nhà hát trung tâm có biểu diễn nhạc kịch.
Cô tìm giúp tôi xem vé còn không đi."
Nữ trợ lý khẩn trương vâng vâng dạ dạ, nhớ kỹ tên vở kịch và thời gian, một bên nghe điện thoại, một bên mở trang web ra tìm kiếm.
Sau đó cô do dự nói với Tiêu Diệp: "Vé đã bán hết rồi, không còn thừa tấm nào hết."
Tiêu Diệp đang tâm phiền ý loạn ngắm cảnh đêm, vừa nghe thấy hết vé, đáy mắt liền toát ra vẻ nôn nóng.
Hắn nhẹ nhàng gõ tay lên lan can, trầm tư một lát rồi nói: "Vậy cô có thể mua được không?
Trợ lý như sắp khóc đến nơi: "Vé đều đã bán hết rồi, tôi biết mua ở đâu đây??"
"Tôi muốn tấm vé đó, cô liên hệ với đạo diễn vở kịch, hoặc là liên hệ với diễn viên ấy!" Tiêu Diệp cắn chặt răng: "Tìm mấy tên đầu tư của vở kịch này cũng được! Bất luận thế nào ngày mai cô cũng phải mua được một