Bác sĩ cùng Tiêu Diệp đi ra bên ngoài nói chuyện.
Tiêu Diệp khẽ nuốt nước bọt, tận lực khiến cho giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút, dò hỏi: "Bác sĩ, bạn trai tôi...tình huống của anh ấy thế nào?"
Bác sĩ nhìn bản ghi chép trong tay, hơi lắc đầu: "Thật ra thì cũng không tốt lắm."
Tiêu Diệp vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy trái tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Hắn khẩn trương siết chặt tay lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Ông nói đi."
"Bệnh nhân vốn đã có bệnh ở thắt lưng từ trước, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể khôi phục lại một ít." Bác sĩ thở dài: "Nhưng lần này thắt lưng cậu ấy phải chịu đựng ngoại lực còn nghiêm trọng hơn, thắt lưng hai lần chịu tổn thương mà còn muốn khôi phục hoàn toàn thì phi thường khó."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng tái nhợt.
"Nhưng người nhà cũng đừng quá lo lắng." Bác sĩ thấy mặt Tiêu Diệp đã trắng bệch thì vội vàng an ủi hai câu: "Chỉ cần điều dưỡng tốt, sinh hoạt sau này cũng không ảnh hưởng quá lớn đâu."
Tiêu Diệp chỉ có thể gật đầu: "Ông cứ nói cho tôi những điều cần lưu ý đi, tôi chắc chắn sẽ làm theo."
Bác sĩ ừ một tiếng, nâng mí mắt nhìn trộm Tiêu Diệp một cái.
Nam nhân này tây trang giày da cả người đều toát ra vẻ quý khí, hắn là một nam nhân có tiền có quyền.
Không những thế lại còn anh tuấn trẻ tuổi như vậy.
Một nam nhân tốt như thế vậy mà lại quan tâm một nam nhân khác đến mức này, trong lòng bác sĩ khẽ cười, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.
Ông hít sâu một hơi: "Cậu với bệnh nhân hẳn là đã chung chăn chung gối đúng không?"
Tiêu Diệp sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao bác sĩ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn cứ gật đầu.
"Vậy tốt." Bác sĩ nhẹ giọng nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, khi ngủ bệnh nhân cần phải ngủ đúng tư thế, cậu ngủ cùng cậu ấy thì cũng nên chú ý tư thế ngủ của cậu ấy, đừng để đè vào vết thương."
Tiêu Diệp há miệng, lời nói đến đầu môi rồi lại bị nuốt ngược trở lại, biến thành một câu: "Được."
Kỳ thật hắn với Triệu Hướng Hải đã ngủ riêng từ lâu.
Nhưng bác sĩ đã nói như vậy, trong lòng Tiêu Diệp âm thầm hạ quyết định, mặc kệ Triệu Hướng Hải mắng hắn bá đạo không nói lý cũng được, từ hôm nay trở đi hắn bắt buộc phải ngủ với anh.
Không phải vì muốn ăn đậu hủ, mà là vì muốn chiếu cố anh thật tốt.
"Còn nữa." Bác sĩ tiếp tục nói: "Dựa theo tình huống hiện tại của bệnh nhân, cậu ấy tốt nhất là nên chườm đá, không được làm lụng vất vả quá mức.
Lúc vẫn còn trong giai đoạn điều dưỡng thì không được vận động mạnh, không được để xương sống chịu áp lực, à đúng rồi, cả việc tắm rửa nữa, tốt nhất là cậu nên giúp cậu ấy luôn."
Tức khắc Tiêu Diệp trợn tròn mắt: "Tắm...tắm rửa?"
"Đúng vậy." Biểu tình trên mặt bác sĩ không có chút xíu nào gọi là nói giỡn: "Tôi không nói đùa.
Bệnh nhân còn có thương tích, phía sau lưng còn phải xoa thuốc, cậu làm bạn trai mà không giúp cậu ấy tắm thì ai giúp đây?"
Tiêu Diệp xấu hổ gãi gãi đầu.
Muốn hắn mặt mày mày dạn đòi ngủ chung với Triệu Hướng Hải thì hắn còn có thể nắm chắc được vài phần trăm thành công.
Còn muốn hắn giúp Triệu Hướng Hải tắm cũng không thành vấn đề, chỉ sợ Triệu Hướng Hải sẽ không đồng ý thôi.
Bác sĩ nhìn biểu tình khó xử của Tiêu Diệp, nhún vai: "Không cần cảm thấy ngại.
Hai người không phải đều đã chung chăn chung gối rồi sao? Mấy chuyện thân mật hơn hẳn là cũng đã làm hết rồi đi? Hai thằng con trai lớn xác tắm chung một cái thì thẹn thùng cái gì?"
Tiêu Diệp chua xót cười: "Tôi biết rồi."
"Cậu là bạn trai cậu ấy thì nhất định phải kiên nhẫn." Bác sĩ vỗ bả vai của Tiêu Diệp: "Vấn đề về cột sống rất khó trị dứt, nhưng vẫn có khả năng khôi phục lại."
Tiêu Diệp nặng nề thở dài: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ gật đầu xoay người rời đi.
Tiêu Diệp đứng tại chỗ một lát, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau hắn mới cất bước trở về phòng bệnh của Triệu Hướng Hải.
Đi đến cửa phòng bệnh lại bắt gặp một bóng người vội vội vàng vàng chạy tới, Tiêu Diệp ngẩng đầu liền thấy, hóa ra lại là Quan Trường Phong.
Hắn vừa thấy Quan Trường Phong, lông mày lại nhăn chặt lại: "Cậu tới đây làm gì!"
"Tôi nghe tin Hải ca nhập viện." Sắc mặt của Quan Trường Phong cũng không quá đẹp: "Tôi tốn nửa tiếng mới chạy được đến đây."
Tiêu Diệp nhìn thấy Quan Trường Phong thì cực kì khó chịu, nhưng người cũng đã đến, Hải ca cũng còn bên trong, hắn khẽ cắn môi, đen mặt mở cửa đi vào, sau đó không tình nguyện nói: "Vào đi."
Quan Trường Phong theo chân hắn đi vào, ngước mắt một cái