Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Tên Khốn Nào Không Có Mắt Dám Làm Anh Bị Thương


trước sau


Bác sĩ cùng Tiêu Diệp đi ra bên ngoài nói chuyện.
Tiêu Diệp khẽ nuốt nước bọt, tận lực khiến cho giọng mình nhẹ nhàng hơn một chút, dò hỏi: "Bác sĩ, bạn trai tôi...tình huống của anh ấy thế nào?"
Bác sĩ nhìn bản ghi chép trong tay, hơi lắc đầu: "Thật ra thì cũng không tốt lắm."
Tiêu Diệp vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy trái tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Hắn khẩn trương siết chặt tay lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Ông nói đi."
"Bệnh nhân vốn đã có bệnh ở thắt lưng từ trước, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể khôi phục lại một ít." Bác sĩ thở dài: "Nhưng lần này thắt lưng cậu ấy phải chịu đựng ngoại lực còn nghiêm trọng hơn, thắt lưng hai lần chịu tổn thương mà còn muốn khôi phục hoàn toàn thì phi thường khó."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng tái nhợt.

"Nhưng người nhà cũng đừng quá lo lắng." Bác sĩ thấy mặt Tiêu Diệp đã trắng bệch thì vội vàng an ủi hai câu: "Chỉ cần điều dưỡng tốt, sinh hoạt sau này cũng không ảnh hưởng quá lớn đâu."
Tiêu Diệp chỉ có thể gật đầu: "Ông cứ nói cho tôi những điều cần lưu ý đi, tôi chắc chắn sẽ làm theo."
Bác sĩ ừ một tiếng, nâng mí mắt nhìn trộm Tiêu Diệp một cái.

Nam nhân này tây trang giày da cả người đều toát ra vẻ quý khí, hắn là một nam nhân có tiền có quyền.

Không những thế lại còn anh tuấn trẻ tuổi như vậy.

Một nam nhân tốt như thế vậy mà lại quan tâm một nam nhân khác đến mức này, trong lòng bác sĩ khẽ cười, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.

Ông hít sâu một hơi: "Cậu với bệnh nhân hẳn là đã chung chăn chung gối đúng không?"

Tiêu Diệp sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao bác sĩ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn cứ gật đầu.

"Vậy tốt." Bác sĩ nhẹ giọng nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, khi ngủ bệnh nhân cần phải ngủ đúng tư thế, cậu ngủ cùng cậu ấy thì cũng nên chú ý tư thế ngủ của cậu ấy, đừng để đè vào vết thương."
Tiêu Diệp há miệng, lời nói đến đầu môi rồi lại bị nuốt ngược trở lại, biến thành một câu: "Được."
Kỳ thật hắn với Triệu Hướng Hải đã ngủ riêng từ lâu.

Nhưng bác sĩ đã nói như vậy, trong lòng Tiêu Diệp âm thầm hạ quyết định, mặc kệ Triệu Hướng Hải mắng hắn bá đạo không nói lý cũng được, từ hôm nay trở đi hắn bắt buộc phải ngủ với anh.

Không phải vì muốn ăn đậu hủ, mà là vì muốn chiếu cố anh thật tốt.

"Còn nữa." Bác sĩ tiếp tục nói: "Dựa theo tình huống hiện tại của bệnh nhân, cậu ấy tốt nhất là nên chườm đá, không được làm lụng vất vả quá mức.

Lúc vẫn còn trong giai đoạn điều dưỡng thì không được vận động mạnh, không được để xương sống chịu áp lực, à đúng rồi, cả việc tắm rửa nữa, tốt nhất là cậu nên giúp cậu ấy luôn."
Tức khắc Tiêu Diệp trợn tròn mắt: "Tắm...tắm rửa?"
"Đúng vậy." Biểu tình trên mặt bác sĩ không có chút xíu nào gọi là nói giỡn: "Tôi không nói đùa.

Bệnh nhân còn có thương tích, phía sau lưng còn phải xoa thuốc, cậu làm bạn trai mà không giúp cậu ấy tắm thì ai giúp đây?"
Tiêu Diệp xấu hổ gãi gãi đầu.

Muốn hắn mặt mày mày dạn đòi ngủ chung với Triệu Hướng Hải thì hắn còn có thể nắm chắc được vài phần trăm thành công.


Còn muốn hắn giúp Triệu Hướng Hải tắm cũng không thành vấn đề, chỉ sợ Triệu Hướng Hải sẽ không đồng ý thôi.

Bác sĩ nhìn biểu tình khó xử của Tiêu Diệp, nhún vai: "Không cần cảm thấy ngại.

Hai người không phải đều đã chung chăn chung gối rồi sao? Mấy chuyện thân mật hơn hẳn là cũng đã làm hết rồi đi? Hai thằng con trai lớn xác tắm chung một cái thì thẹn thùng cái gì?"
Tiêu Diệp chua xót cười: "Tôi biết rồi."
"Cậu là bạn trai cậu ấy thì nhất định phải kiên nhẫn." Bác sĩ vỗ bả vai của Tiêu Diệp: "Vấn đề về cột sống rất khó trị dứt, nhưng vẫn có khả năng khôi phục lại."
Tiêu Diệp nặng nề thở dài: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ gật đầu xoay người rời đi.

Tiêu Diệp đứng tại chỗ một lát, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Thật lâu sau hắn mới cất bước trở về phòng bệnh của Triệu Hướng Hải.

Đi đến cửa phòng bệnh lại bắt gặp một bóng người vội vội vàng vàng chạy tới, Tiêu Diệp ngẩng đầu liền thấy, hóa ra lại là Quan Trường Phong.

Hắn vừa thấy Quan Trường Phong, lông mày lại nhăn chặt lại: "Cậu tới đây làm gì!"
"Tôi nghe tin Hải ca nhập viện." Sắc mặt của Quan Trường Phong cũng không quá đẹp: "Tôi tốn nửa tiếng mới chạy được đến đây."
Tiêu Diệp nhìn thấy Quan Trường Phong thì cực kì khó chịu, nhưng người cũng đã đến, Hải ca cũng còn bên trong, hắn khẽ cắn môi, đen mặt mở cửa đi vào, sau đó không tình nguyện nói: "Vào đi."
Quan Trường Phong theo chân hắn đi vào, ngước mắt một cái

liền thấy Triệu Hướng Hải nằm trên giường bệnh.


.

Ngôn Tình Ngược
"Hải ca." Giọng hắn mang theo một chút nôn nóng: "Hải ca, anh thế nào rồi, có khỏe không?"
Tiêu Diệp đi đến bên người Triệu Hướng Hải, nhìn tấm lưng trần của Triệu Hướng Hải cứ thể bị Quan Trường Phong nhìn thấy triệt để, trong lòng không khỏi tràn ngập ghen tuông đố kị.

Hắn cắn chặt răng, lấy một cái chăn nhẹ trên giường bên cạnh đắp cho Triệu hướng Hải.

Đắp xong, hắn giả vờ trừng mắt nhìn trợ lý Vương một cái: "Sao cậu lại mở điều hòa thấp như vậy?!"
Trợ lý Vương vốn đang bình tĩnh ngồi bên cạnh không nói một lời, bỗng nhiên bị Tiêu Diệp hung ác rống cho một tiếng, cả người đều phát run.

Cậu vô tội ngước mắt, mùa đông lạnh như vậy, cậu cũng đâu có ngốc đâu mà tự dưng mở điều hòa?
Cậu há miệng muốn phản bác, nhưng nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí kia của Tiêu Diệp, tất cả lời phản bác định nói ra lại đột nhiên trôi tuột về bụng.

Được rồi, cậu đây rộng lượng giúp Tiêu tổng một lần.

Cậu ngốc.

Là cậu ngốc được chưa!
Trợ lý Vương cúi đầu, giọng nói có chút ủy khuất: "Thật xin lỗi, Tiêu tổng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Quan Trường Phông đứng bên cạnh, mặt vô biểu tình, cũng không biết là có nhìn thấu được chiêu trò của Tiêu Diệp hay không.

Hắn yên lặng đi đến bên mép giường của Triệu Hướng Hải, trong ánh mắt cực kì khó chịu của Tiêu Diệp mà ngồi xuống bên giường: "Hải ca, hiện tại có khó chịu lắm không?"

Triệu Hướng Hải đặt tay dưới cằm, ngước mắt nhìn hắn: "Trường Phong, cảm ơn cậu, vừa rồi vác sĩ xem qua nói tôi không có vấn đề gì."
Quan Trường Phong nhẹ giọng nói: "Không có việc gì thì tốt, tốt quá rồi."
Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại mở miệng: "Hải ca, anh có yêu cầu gì muốn nhờ tôi giúp thì nhất định phải nói, tôi chắc chắn sẽ giúp anh.."
Triệu Hướng Hải cười cười: "Được, tôi sẽ nhớ kĩ."
Tiêu Diệp nhìn hai người nhẹ nhàng tình cảm nói chuyện với nhau, trong lòng không biết đã đổ bao nhiêu hũ giấm, cả người vừa chua vừa cay.

Hắn đẩy Quan Trường Phong ra rồi ngồi xuống mép giường của Triệu Hướng Hải: "Được rồi, các người thăm xong thì đi đi, chỗ này có tôi là được rồi."
Quan Trường Phong tuy khó chịu với cái loại hành vi bá đạo chiếm hữu Hải ca của Tiêu DIệp, nhưng hắn cũng thật sự có việc bận, chỉ có thể vội vàng dặn dò Triệu Hướng Hải mấy câu, nói mai lại đến, sau đó liền rời đi.

Đám người không liên quan đã rời đi, Tiêu Diệp mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Hắn nhìn Triệu Hướng Hải đang híp mắt trầm tư, cũng không có ý định quấy rầy, mà đi đến bên cạnh chụp lấy bả vai của trợ lý, ý bảo cậu ra ngoài với hắn.

Trợ lý Vương ngồi một bên lại tiếp tục dính đạn lần thứu hai, bị Tiêu Diệp kéo ra ngoài, cả người đều luống cuống.

Tiêu tổng muốn tìm cậu làm gì???
Cậu cũng đã thừa nhận cậu ngu rồi, cũng đã giúp hắn lừa mình dối người rồi mà!
Trợ lý Vương rối rắm gãi gãi đầu, đi theo Tiêu Diệp ra ngoài.

Tiêu Dệp dựa vào tường bên ngoài phòng bệnh, hai chân thoáng giao nhau, khuôn mặt anh tuấn trầm tư bình tĩnh.

"Tiêu tổng." Trợ lý vương hỏi: "Ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Cậu." Tiêu Diệp chỉ hắn: "Đem tất cả chuyện xảy ra hôm nay ở hiện trường, tỉ mỉ kể từ đầu đến cuối cho tôi, tôi muốn biết đồ khốn nào không có mắt dám làm Hải ca bị thương!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện