Trợ lý Vương sửng sốt một chút rồi gật gật đầu.
Cậu hồi tưởng lại khung cảnh lúc đó, ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào rồi mới mở miệng: "Hải ca nghe nói đoàn phim xảy ra chuyện nên liền chạy tới hiện trường.
Lúc chúng tôi vừa đến, hiện trường đã được phong tỏa an toàn, vốn dĩ mọi chuyện đều ổn nhưng đột nhiên ngọn lửa lại bùng trở lại, đoàn ngựa của đoàn phim đột nhiên lên cơn chạy tán loạn khiến hiện trường hỗn loạn.
Lúc đó Tống Tu nắm tay Hải ca......"
Tiêu Diệp nghe thấy trợ lý nói Tống Tu nắm tay Triệu Hướng Hải, sắc mặt lập tức thâm trầm.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được nắm tay Hải ca đây này!
Tông Tu này gan cũng thật lớn, thừa dịp hỗn loạn dám chiếm lấy tiện nghi của Hải ca.
Hắn hít sâu một hơi, tự dặn lòng mình hiện tại không phải thời điểm ăn giấm, tận lực khắc chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng: "Sau đó thì sao?"
Trợ lý Vương nhỏ giọng nói: "Tống Tu nắm tay Hải ca đi theo đoàn người ra bên ngoài.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, Hải ca hình như bị vấp ngã, sau đó bị đạp lên."
"Bị dẫm đạp bình thường con mẹ nó có thể dẫm đến mức eo Hải ca bị thương nặng vậy sao?" Tiêu Diệp nhớ đến vết thương trên eo Triệu Hướng Hải, tâm hắn đều ứa hết cả máu: "Đ*t mẹ! Ông đây tin được chết liền."
Trợ lý Vương âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Ý của Tiêu tổng là có người cố ý làm việc này sao?"
Tiêu Diệp cúi đầu trầm mặc một hồi, đôi mắt thâm trầm: "Tôi không quan tâm là cố ý hay vô tình, Vương Hách, tôi thay Hải ca giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
"Trong vòng 3 ngày, phải tìm cho ra cái tên tâm thần khiến Hải ca bị thương cho tôi!" Ánh mắt của Tiêu Diệp lộ ra vẻ thô bạo, nom có chút dọa người.
Trợ lý Vương lập tức bị dọa cho run rẩy: "Nhưng, tôi nghĩ rằng nếu có báo cảnh sát thì việc này cũng chỉ được tính là vô ý, có thể..."
Đôi mắt như lang như sói của Tiêu Diệp nhìn chằm chằm trợ lý Vương: "Cái khác cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần tìm cho ra người là được, chuyện còn lại cứ để tôi.
Còn nữa, việc này cứ lặng lẽ làm, đừng có nói cho Hải ca biết."
Nếu Triệu Hướng Hải biết chuyện này, phỏng chừng sẽ lại mắng hắn ấu trĩ bá đạo, làm việc theo cảm tính.
Nhưng chính là hắn không còn cách nào khác.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến việc người nọ khiến cho Hải ca bị thương thành như thế này là trong lòng hắn lại ứa hết ruột gan, hận không thể kéo tên khốn khiếp ấy lại đây, bắt tên đó quỳ xuống gọi baba! Mẹ nó đồ chân chó!
Trợ lý Vương ho khan một tiếng: "Tiêu tổng, chỗ đó là vùng ngoại thành, hiện trường cũng là được dựng lên, có lẽ sẽ không có máy giám sát.
Nhưng hiện trường có nhiều phương tiện truyền thông như vậy, phỏng chừng sẽ có những ảnh chụp liên quan?"
Tiêu Diệp gật đầu, trầm mặc một chút rồi nói: "Vậy liện hệ với bên truyền thông bảo nbonj họ đưa hết video, ảnh chụp hiện trường gửi lại đây cho tôi."
"Này chỉ sợ là tốn nhiều tiền..."
"Tiền không phải là vấn đề." Tiêu Diệp hừ nhẹ: "Cần bao nhiêu tiền cậu cứ trực tiếp nói cho tôi.
Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là tim cho ra tên khốn dẫm