" lời này nên là anh hỏi em mới đúng , nhiệt tình như vậy , anh làm thế nào mà ăn cơm đây ? "
Chân Chử Đồng buông lỏng , muốn nhảy xuống , nhưng Giản Trì Hoài nơi nào có thể như ý nguyện của cô , bàn tay anh đỡ cô , xoay người để cho cô ngồi trên lan can , Chử Đồng nhìn hướng ra sau lưng , có chút hoảng sợ , chỉ có thể quấn chặt hai tay , " mau thả em xuống đi . "
" không phải là chính em tự nhảy lên người của anh sao ? "
Chử Đồng nhắm mắt lại , hai chân kẹp chặt , " Giản Trì Hoài , em thật sự rất đói bụng . "
Người đàn ông thấy cô như vậy , vươn ngón tay ra nâng cằm của cô lên hôn tới , đôi môi Chử Đồng bị chặn lại không nói nên lời , hai tay cô vòng chặt ở sau lưng Giản Trì Hoài , đợi sau khi người đàn ông buông ra , lúc này cô mới lên tiếng , " em nói em đói bụng , anh hôn em làm gì ? "
" em đã sớm nhắm mắt lại , không phải là đang mong đợi sao ? " hai tay Giản Trì Hoài chống ở bên người Chử Đồng , lưng cô cứng đờ không dám động đậy , hai tay nắm bờ vai của anh , " em sắp ngã xuống . "
" ngã không được , anh có chừng mực . "
Chử Đồng hướng ra phía sau nhìn cẩn thận từng ly từng tí , sắc mặt cô trắng bệch , chân run lẩy bẩy , " em mắc chứng sợ độ cao đấy. "
" bớt nói , mắc chứng sợ độ cao còn đòi làm phóng viên , em thế nhưng leo cây trèo tường cái gì cũng giỏi . "
" đây là lầu hai , hơn mấy thước đó ! " hai chân Chử Đồng dùng sức kẹp chặt , muốn nhảy xuống , Giản Trì Hoài lại không chịu cho cơ hội , " anh ôm em đi . "
" cái gì ? " Giản Trì Hoài làm như không nghe rõ .
" anh ôm chặt em . " Chử Đồng chỉ có thể lớn tiếng lặp lại .
Người đàn ông nghe lời cô , hai tay nhấc lên một cái , đem cô áp vào trong lồng ngực mình , hai tay Chử Đồng vội vàng vòng qua thắt lưng anh , Giản Trì Hoài cúi đầu thấy bộ dáng năn nỉ đáng thương của cô , dứt khoát đỡ hông cô ẵm lên , Chử Đồng nhìn về phía một bàn thức ăn , " ăn xong cơm tối rồi tắm có được không ? "
" được . " Giản Trì Hoài miệng đầy đồng ý , Chử Đồng vui mừng trong bụng , Giản Trì Hoài đem cô thả xuống đất , giúp cô cởi áo khoác ra , ngay sau đó nhấn vào một cái nút bên cạnh , cả tòa ban công đều bị mái vòm thủy tinh bao phủ che kín lại , hệ thống sưởi trong phòng toả ra ấm áp , Chử Đồng ngồi trước bàn ăn , vội vàng cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn thả vào trong miệng , vẫn còn nóng hổi , " ngon quá , ngon quá . "
Trên ban công trong nháy mắt liền ấm áp hẳn , Giản Trì Hoài mở cái chốt ở giữa bàn ra , anh đã bảo người giúp việc chuẩn bị sẵn một nồi lẩu , không đến mấy phút , bếp đặt nồi lẩu đã nóng đến sôi trào . Chử Đồng ngón trỏ linh hoạt , đôi đũa trong tay sốt ruột muốn thử , ngày như vậy mà được ăn lẩu , một từ ' thoải mái ' làm sao có thể hình dung ra được ?
Giản Trì Hoài rót một ly rượu đỏ thượng hạng cho cô , Chử Đồng nâng cái ly chân đế cao lên lắc nhẹ , " rượu đỏ kết hợp với lẩu , thật là lãng mạn . "
" không , cái này so với lãng mạn vẫn còn xa lắm . " Giản Trì Hoài đứng dậy ngồi vào bên cạnh Chử Đồng , anh vươn nửa người trên qua , nhẹ ngửi trên người cô , " một cỗ mùi vị trong bệnh viện , không thể cho phép ăn rồi . "
Chử Đồng cắn chặt đầu đũa , " Giản Trì Hoài , anh đừng quá đáng , em cũng sắp chết đói rồi , tuyệt đối không đi tắm ! "
" tốt lắm , còn một cách khác . " Giản Trì Hoài đoạt lấy đôi đũa trong tay cô bỏ lên trên bàn , " đem quần áo ném ra ngoài , anh có thể chịu đựng để em ăn xong cơm tối rồi đi tắm . "
" anh điên rồi có phải không ? " hai tay Chử Đồng che ở trước ngực , " bên ngoài có người ! "
" bọn họ không thấy được bên trong . " Giản Trì Hoài mở nắp nồi lẩu ra , mùi thức ăn bay tới khiến người ta thèm thuồng đến nhỏ dãi , thịt viên và xương hầm như ẩn như hiện ở trong nồi lẩu , Chử Đồng có cảm giác bụng mình đang bắt đầu kêu réo ùng ục . Hai tay Giản Trì Hoài nắm lấy vạt áo của cô , dùng sức kéo lên , Chử Đồng không chống cự nổi sự hấp dẫn của thức ăn , bị anh cởi hết hai lớp áo , cuối cùng chỉ còn dư lại một chiếc áo ngực mặc ở trên người , cô hướng anh oán hận trợn mắt , " anh còn dám động ! "
Người đàn ông hài lòng nhẹ câu khóe miệng , " như vậy là được rồi , " Giản Trì Hoài nói xong , làm một động tác nhẹ ngửi , " cái mùi đáng ghét muốn chết kia thật sự không còn nữa . "
Chử Đồng sờ sờ bả vai , " anh cũng không sợ em bị lạnh cóng . "
" nhiệt độ như vậy , lạnh cóng không nổi đâu , còn có thể làm nơi tránh nạn trong lúc cần gấp cho em . "
Chử Đồng gắp miếng sườn hầm thả vào trong chén , Giản Trì Hoài đổ đĩa nấm ở bên cạnh vào trong nồi , anh nhẹ nhấp một hớp rượu đỏ , người đàn ông này ngay cả ăn lẩu cũng phải từ tốn nếm từng tí một , Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút , " có Sprite không ? "
" không có ! "
Cô ' oh ' một tiếng , tiếp tục ăn thứ gì đó , trên ban công chỉ có chiếc bàn trà này , độ cao của ghế salon cơ hồ cũng ngang bằng nó , lúc Chử Đồng gắp thức ăn nhất định phải cúi người xuống , ngay cả khi ăn cũng vậy . Giản Trì Hoài nghiêng đầu liếc tới trước ngực cô , anh không nói thẳng ra , cũng không mở miệng nhắc nhở , Chử Đồng ăn đến sung sướng hớn hở , cũng không quá bận tâm đến hình tượng , áo ngực căng phồng lên , có chút cảnh sắc tựa hồ sắp bị đè ép tới mức bật ra . Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm không chớp mắt , nơi cổ họng anh nhẹ lăn , rượu đỏ vừa nuốt xuống trở nên nóng bỏng hẳn lên , Chử Đồng vớt một đũa nấm kim châm thả vào trong chén , thấy Giản Trì Hoài mãi không chịu động đũa , cô nghiêng đầu hướng anh nhìn một chút , " anh không ăn sao ? "
Người đàn ông đúng lúc hồi thần lại , " ăn đây , em lo cho chính mình đi . "
Chử Đồng cảm thấy tư thế ngồi này không thoải mái , dứt khoát khoanh chân ngồi ở dưới đất , dù sao cũng có thảm lông dê , mềm mại vô cùng . Cô vươn cánh tay ra , ánh mắt Giản Trì Hoài lần nữa rơi vào trước người cô , cô cũng không phát hiện ra bất thường chút nào , ăn đến cực kỳ thoải mái . " Giản Trì Hoài, em nói cho anh nghe , mấy ngày nay em cũng không thu hoạch được cái gì hết , ngược lại tiếp xúc được với từng bệnh nhân bị mắc bệnh nan y , trong lòng đặc biệt khó chịu . "
" thế à ? " Giản Trì Hoài không yên tâm, dựa về phía cô , " anh đã bảo em bớt chạy tới những nơi như bệnh viện sao không nghe . "
Chử Đồng không nói , tập trung vào thức ăn ngon trước mặt , Giản Trì Hoài đem chiếc ly chân đế cao giơ đến khóe miệng , ly rượu được nâng cao lên một chút , đầu người đàn ông lui về phía sau ngửa mặt lên , chất rượu màu đỏ chảy vào trong môi mỏng đang hé mở . Tầm mắt anh chăm chú nhìn Chử Đồng , làn da cô trắng nõn trơn mịn , bị ánh đèn ban công chiếu vào , càng nổi lên cảm giác bóng bẩy mềm mại như tơ lụa , cô rất gầy , hai đường gờ xương quai xanh tạo thành một mảng tối vắt trên vai , Giản Trì Hoài nắm chặt ly rượu , cảm thấy có một luồng khí nóng đang toả ra tán loạn trong cơ thể , lúc nào cũng có khả năng bùng nổ tràn ra ngoài .
Chử Đồng gắp một viên tôm thả vào trong miệng , " ừhm , ăn ngon thật , đây là tự làm sao ? "
Không thấy Giản Trì Hoài trả lời , cô nghiêng mặt nhìn về phía anh , lại thấy ánh mắt của người đàn ông hơi rũ , cô nhìn theo tầm mắt của anh rơi vào trước ngực mình ......
Chử Đồng vứt bỏ chiếc đũa , hai tay ôm ở trước ngực , trừng mắt lạnh lùng , " anh nhìn cái gì ! "
" có
" vẫn còn đói bụng đây . "
Giản Trì Hoài cầm đũa lên , hướng trước mặt chỉ chỉ , " vậy thì tiếp tục . "
Chử Đồng đứng dậy , " không ăn nữa , em đi tắm rồi ngủ . "
" tắm táp cái gì ? " Giản Trì Hoài một phát nắm lấy cổ tay kéo cô ngồi trở lại , " sau khi ăn uống no say , phải có vận động thích hợp . "
Chử Đồng bị anh đẩy vào ghế sa lon bên cạnh , Giản Trì Hoài cúi người tiến lên , cô lui về phía sau từng chút một , hai tay làm động tác ngăn trở , " em chưa có tắm , xế chiều hôm nay cũng đã ở bệnh viện , toàn thân đều là vi khuẩn , còn có , em mới ăn lẩu xong , Giản Trì Hoài , anh là một người ưa sạch sẽ , anh có thể chịu đựng được sao ? "
" không chịu được . "
Sắc mặt Chử Đồng đầy vui mừng , " vậy thì đúng rồi . "
Bàn tay người đàn ông bắt lấy mắt cá chân cô , chợt kéo cô về hướng mình , bởi vì dùng sức quá mạnh , phần lưng Chử Đồng chà xát lên ghế sa lon , cái mông đã bị trượt ra ngoài , chỉ có thắt lưng còn tựa lên mép ghế sa lon , chống đỡ cả người cô khỏi bị ngã xuống . Hai tay cô vung vẩy lung tung , Giản Trì Hoài khẽ cười nói , " cái tư thế này rất hay , anh thích . "
Mùi thơm từ nồi lẩu trên bàn trà đang được nấu bay ra tứ phía , canh lẩu trong nồi phát ra tiếng vang ' ục ục ' , trên ban công mờ mịt toả ra một tầng hơi nước , hai tay Giản Trì Hoài đỡ hông của Chử Đồng , giọng nói cô êm ái , bởi vì được ăn uống no nê , lúc này cả người lộ ra một vẻ lười biếng , nói chuyện cũng mang theo âm thanh quyến rũ , " ít nhất anh cũng để cho em nằm tử tế đi ? "
" không phải đã nói với em rồi sao ? Anh thích tư thế như vậy . "
Giản Trì Hoài nói xong , tay rơi vào chỗ hông của mình , âm thanh cởi dây thắt lưng ' lạch cạch ' truyền vào trong tai Chử Đồng , phần eo cô ê ẩm , dậy cũng không dậy nổi .
Lúc Giản Trì Hoài quay trở lại đây , Chử Đồng còn có chút sợ , " anh chắc chắn người ở bên ngoài thật sự không thấy được ? "
" yên tâm , anh cũng không có sở thích biểu diễn đặc biệt trước mặt mọi người . " hai tay anh ấn bả vai Chử Đồng xuống , không để cho cô lộn xộn .
Hồi lâu sau , hông của Chử Đồng giống như sắp bị bẻ gãy , trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Giản Trì Hoài hiện đầy mồ hôi rịn ra , người đàn ông nắm lấy đầu vai kéo cô ngồi dậy , cô nhẹ kêu ra tiếng , " đau . "
" đau chỗ nào ? "
" đau thắt lưng . " trử đồng lắc lư nửa người trên , Giản Trì Hoài đem mặt chôn ở trước người cô , " vẫn có mùi thuốc sát trùng , đi tắm đi . "
Anh buông cô ra , cầm quần áo ở dưới đất phủ lên trên người Chử Đồng , cô nhìn thấy Giản Trì Hoài nghênh ngang ung dung đi vào trong nhà , Chử Đồng cầm quần áo lên hướng anh ném tới , " phủi mông một cái liền bỏ của chạy lấy người , anh điển hình là dùng xong rồi vứt ! "
Giản Trì Hoài nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái , đi thẳng vào trong phòng tắm . Chử Đồng chống hông của mình đứng lên , vừa lẩm bẩm , " ui da , cái eo già nua của tôi . "
Chử Đồng tắm táp chơi đùa xong , cũng gần nửa đêm , cô nằm vào trong giường lớn , Giản Trì Hoài ôm chầm lấy cô đem cô chôn vào trong ngực , ánh mắt Chử Đồng mơ màng mở ra , " đừng đụng vào em , em muốn ngủ bù , anh cứ như vậy khiến cho em mệt phát ngất đi , em sẽ nằm mơ thấy ác mộng . "
" có anh ở đây , sợ gì ác mộng . "
Chử Đồng không trả lời nữa , mắt híp lại thật chặt , Giản Trì Hoài tắt đèn , ôm cô chìm vào giấc ngủ .
Thời điểm cô mở mắt ra lần nữa , cái gì cũng không nhìn rõ , chỉ thấy trên đỉnh đầu có một tia sáng , giống như cả người đang ở trong một căn phòng tăm tối , ánh sáng kia , chính là ánh trăng ở ngoài phòng , xuyên thấu qua mái nhà chiếu vào trong có chút không trọn vẹn .
Chử Đồng cảm giác mình đang nằm trên một chiếc giường cứng rắn , cả người không thể động đậy , một bóng người mờ ảo đến gần , loáng thoáng có thể thấy người đó mặc áo khoác blouse , trong tay giơ lên dao phẫu thuật toát ra lạnh lẽo . Chử Đồng nhẹ nuốt xuống nước bọt , cô muốn há miệng kêu ' cứu mạng ' , nhưng trong miệng lại một chữ cũng không nói ra được .
Dao giải phẫu hướng cô tiến tới gần , sợ hãi ngập tràn đến đỉnh đầu âm thầm cuốn tới , đối phương hoàn toàn xuất hiện ở trong mắt Chử Đồng , miệng người đó đeo khẩu trang , một cái tay rơi vào trên mặt Chử Đồng . Cảm giác tiếp xúc như vậy , tựa như một con rắn độc , đang trườn theo mặt, xung quanh gò má của cô . Cô cảm thấy càng ngày càng sợ , ngón tay của đối phương trượt xuống miệng Chử Đồng , cô cũng không biết làm thế nào lại có thể cử động , đột nhiên há miệng cắn một phát .
Cô nghe được một trận âm thanh kêu đau truyền tới trong tai , Chử Đồng cẩn thận mở mắt ra , nhớ lại mình còn ngồi dậy kéo rơi khẩu trang của đối phương ! Mà gương mặt đó , cô thấy rất rõ ràng , lại là Giản Trì Hoài .
Tiếng kêu rên của người đàn ông càng ngày càng nặng , Giản Trì Hoài vươn cánh tay ra mở đèn , cúi đầu xuống một cái , cư nhiên nhìn thấy Chử Đồng đang cắn ở trước ngực mình , hơn nữa còn rất dùng sức , " em là rắn sao ? "
Chử Đồng tỉnh táo hẳn , miệng buông lỏng , thấy trên ngực Giản Trì Hoài hiện ra một cái dấu răng rõ ràng , sắp chảy ra cả máu , có thể thấy được lực cắn này phải nặng bao nhiêu . Chử Đồng sờ sờ miệng của mình , " em đã nói rồi , để cho em nghỉ ngơi thật tốt đi , chỉ cần em mệt mỏi sẽ dễ gặp ác mộng . "
Bàn tay Giản Trì Hoài sờ sờ trên lồng ngực mình , chỗ này da mỏng manh , một cú cắn này , thật là ......" Anh mắc tội gì chọc giận em à , trong mơ còn phải bị em đánh lén . "
" Giản Trì Hoài , em nằm mơ thấy anh cầm dao phẫu thuật hướng về phía em , còn mặc quần áo bác sĩ . "
" em thật là ngày suy nghĩ đêm nằm mơ , đã bảo em đừng đi tới những chỗ bệnh viện rách kia rồi . " Giản Trì Hoài ngồi dậy , thấy chỗ vết thương cũng sưng lên , thật ra thì sau khi tỉnh táo lại , chỉ thấy càng đau hơn , Chử Đồng ngượng ngùng tiến lên xoa xoa , " thật xin lỗi, thật xin lỗi , trong mơ có người muốn sờ lên mặt của em , em cũng là vì bảo vệ sự trong sạch của mình mà thôi , vì thế mới cắn ột phát . "
Giản Trì Hoài nhìn hướng cô , " em , trong sạch ? "
" đúng vậy , vì anh mà giữ mình , em mới thề phải chống cự , có thể tưởng tượng được em có bao nhiêu cứng cỏi và mạnh mẽ không ? "
Giản Trì Hoài cắn răng , " thật hẳn nên khoá cái miệng của em lại trước . "
Chử Đồng ngoan ngoãn lấy tay che miệng của mình lại , âm thanh mơ hồ , " đây cũng không phải là lỗi của em , chẳng qua là gặp ác mộng thôi mà . "
" được rồi , ngủ đi . " Giản Trì Hoài nằm lại xuống giường , Chử Đồng chui vào trong ngực anh làm ổ , người đàn ông kéo cao chăn lên che chắn ở trước ngực , chỉ sợ lát nữa sẽ còn bị người ta tấn công tiếp .
Qua mấy ngày , Chử Đồng đang phỏng vấn ở bên ngoài , chợt nhận được một cuộc điện thoại . Người phụ nữ bên kia vẫn đang khóc lóc , Chử Đồng mơ hồ có nổi lên một dự cảm xấu , " xin chào , Chử Đồng của Dịch Lục Soát . "
" là phóng viên sao ? Tôi đã xem qua bài báo trước đây của mọi người ...... con trai tôi bị mất tích hai ngày trước , hôm nay mới vừa tìm được , nhưng mà , nhưng mà ......" bên đầu điện thoại kia , bà mẹ trẻ đã nói không nên lời .
Trong lòng Chử Đồng không khỏi ngưng trọng , " mọi người bây giờ đang ở đâu ? "
Người phụ nữ đọc một địa chỉ cho Chử Đồng , " phóng viên các người có cách nào để gây nhiều sự chú ý, vạch trần chuyện này ra ánh sáng , giúp tôi bắt lại những tên khốn kiếp kia hay không ? Con trai của tôi còn nhỏ như vậy..."
Chử Đồng an ủi cô ta mấy câu , " tôi lập tức tới ngay , chị yên tâm đi , bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ sa lưới . "
Sau khi cúp điện thoại , Chử Đồng tăng nhanh tốc độ xe lao về phía trước , cô nhập địa chỉ vào bản đồ chỉ đường , lái xe theo hướng dẫn chạy tới địa chỉ đó , chỗ đó cũng không ở trong trung tâm thành phố , có chút xa xôi hẻo lánh , đi tới một căn nhà trước mặt , Chử Đồng xuống xe , bước tới gọi cửa .
Không quá nửa phút sau , cửa sắt liền mở ra , nơi này là một nhà dân hiu quạnh cô độc , Chử Đồng nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước mặt hốc mắt đỏ bừng , trong lòng cô chìm xuống , " là chị gọi điện thoại cho tôi đúng không ? "
" đúng vậy , cô là phóng viên à ? "
Chử Đồng chìa ra thẻ phóng viên , " đứa bé đâu ? "
" cô lái xe vào trong trước đi , tôi không muốn bị người khác nhìn thấy . "
Cô ta băn khoăn , Chử Đồng cũng hiểu , dù sao cô cũng lái xe công vụ tới đây , Chử Đồng nhẹ gật đầu , sau đó quay lại trên xe . Xe chậm rãi lái vào trong, người phụ nữ đứng ở ngoài cửa , lấm lét nhìn trái ngó phải , sau khi xác định không có ai nhìn thấy , lúc này mới vội vàng đóng cửa lại .
Chử Đồng khoá túi lại bước xuống , vẫn là câu nói kia , " đứa bé đâu ? "
" đang ở trên lầu , mới đón về từ bệnh viện . " người phụ nữ nâng tay áo lên nhẹ lau nước mắt , Chử Đồng cất bước đi tới cửa , " dẫn tôi đi lên xem một chút được không ? "
" được . " người phụ nữ miệng đầy đồng ý , cô ta đi tới trước mặt Chử Đồng , hai tay nắm chặt lại bên người , mạnh mẽ kìm chế khẩn trương , chỉ sợ Chử Đồng lên lầu trước , bị cô nhận ra chút gì đó khác thường .