“Lăng Trình Tiện!” Nhậm Nhiễm ruột gan nóng như lửa đốt, "Anh thật sự muốn hại ra mạng người mới chịu sao?""Gấp cái gì, bây giờ đi nè.
" Lăng Trình Tiện chẳng nôn nóng chút nào, còn rảnh rỗi nói Nhậm Nhiễm, "Cô làm bác sĩ mà sao nóng nảy vậy, lỡ cầm dao phẩu thuật cắt lộn chỗ thì sao?"Anh cũng biết tôi là bác sĩ, vậy mà còn muốn tôi thấy chết không cứu.
" Giọng nói Nhậm Nhiễm hơi lớn, gân xanh nơi thái dương đập thình thịch, tựa như một quả bong bóng chuẩn bị phát nổ.
Lăng Trình Tiện cười nhạo một tiếng: "Gọi cô một tiếng Bồ Tát sống được chưa, còn không phải nể mặt cô tôi mới cho anh ta lên xe đó.
"Nhậm Nhiễm xoay người đi ra tiệm ăn, Lăng Trình Tiện theo sát phía sau, đoạn đường phía trước cũng không cản trở cô nữa, hai chiếc xe hơi một trước một sau chạy nhanh lao về phía bệnh viện.
Không có Lăng Trình Tiện ở giữa làm khó dễ, xe rất nhanh đã đậu trước cổng bệnh viện.
Nhậm Nhiễm duỗi tay muốn mở cửa thì bị Lăng Trình Tiện kéo trở về: "Cô đi đâu?""Cứu người chứ làm gì.
""Không cần cô đi.
"Lúc hai người nói chuyện, Tư Nham đã xuống xe, Nhậm Nhiễm xuyên qua cửa kính bằng pha lê nhìn đến hai tài xế và Tư Nham nâng Hoắc Ngự Minh ra khỏi xe, sau đó đem anh ta đặt xuống đất rồi rời đi.
Nhậm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì tài xế xe và Tư Nham đã trở lại, cả hai không nói lời nào đã lái xe nghênh ngang rời đi.
Cô trợn mắt há hốc, quay lại nhìn Lăng Trình Tiện, "Sao lại đem người đặt trước cửa, phải đi kêu bác sĩ chứ.
""Bệnh viện không thiếu nhất chính là bác sĩ, sẽ có người cứu anh ta thôi.
"Nhâm Nhiễm quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một đám người đang vây quanh Hoắc Ngự Minh: "Nhưng mà…"Lăng Trình Tiện mặt mày lãnh khốc cắt ngang, đưa tên đó đến bệnh viện đã xài hết một chút lòng lương thiện của y rồi: "Lẽ nào cô còn muốn tôi đứng xếp hàng làm thủ tục cho anh ta hả? Lỡ đâu sau khi tỉnh lại sẽ đến chỗ tôi ăn vạ thì sao?"Nhậm Nhiễm cãi tiếp: "Anh cho rằng Hoắc Ngự Minh thiếu tiền hả?"Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm, đôi mắt y sâu thăm thẳm, ẩn trong đó là cuồng phong bão tố, "Ha, anh ta đương nhiên đâu muốn tiền của tôi, thứ anh ta muốn là mạng của tôi mà.
"Lăng Trình Tiện kề sát mặt cô, giọng nói như quỷ ma đòi mạng: " Nhậm Nhiễm, cô nói xem lần trước anh ta không thể chôn sống tôi, vậy lần kế tiếp anh ta sẽ dùng cách nào để hại chết tôi đây?"Sắc mặt Nhậm Nhiễm trắng bệch, cô mấp máy môi nhưng không thể nói lời nào.
Tư Nham ngồi ở ghế phía trước nghe mà thấy rùng mình, anh ta nhịn không được quay lại hỏi: "Tứ thiếu, tôi tìm người xử lý anh ta.
"Lăng Trình Tiện đảo mắt qua người Nhậm Nhiễm, rồi nói với Tư Nham: "Không cần.
"Tư Nham nhấp khóe miệng, sắc mặt vẫn cực kì khó coi, bốn người ngồi trên xe ai cũng không lên tiếng, người ngồi trước thì nhìn đường lớn, người ngồi sau thì nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí vẫn yên tĩnh cho đến khi về tới Thanh Thượng Viên.
Sau khi trở về thành phố Tống, sinh hoạt của Nhậm Nhiễm cũng bước vào quỹ đạo.
Bên phía Hoắc Ngự Minh không có tin tức gì, chắc là đã bình an.
Sau khi tan ca, Nhậm Nhiễm đi trung tâm thương mại mua một phần quà.
Mấy ngày hôm trước, một bạn học chung cấp hai của cô đã gọi điện thoại mời cô đi dự tiệc cưới, sẵn tiện thì gọi mấy bạn học cũ họp mặt luôn.
Cô mua một chiếc lắc tay làm quà, tuy không phải không phải hàng đắt đỏ gì nhưng cũng không phải dạng bình dân.
Nhậm Nhiễm lái xe đi đến chỗ hẹn, sau khi hỏi phục vụ thì được bọn họ dẫn đến phòng ăn đã được đặt trước.
Còn chưa đi tới cửa, Nhậm Nhiễm liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng nói cười, khóe miệng cô khẽ nâng, sau khi nói cảm ơn người phục vụ xong thì đẩy cửa bước vào.
"Nhiễm Nhiễm!"Cửa phòng mở ra, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cửa, một cô gái trong đó thấy là Nhậm Nhiễm liền đứng dậy giang hai tay muốn ôm cô.
Cô gái này là vai chính của đêm nay, cũng là một người bạn tốt của Nhậm Nhiễm.
Nhậm Nhiễm cũng mở đôi tay ôm lấy cô, cả hai ở trên lưng nhau sờ một trận mới buông ra: "Hiểu Quyên, chúp mừng cậu.
""Nhiễm Nhiễm, cậu quá không nghĩa khí rồi, tớ nghe nói cậu kết hôn rồi đúng không, vậy mà không mời tớ.
"Nhậm Nhiễm đem hộp quà trong tay mình đưa ra: "Ừ, hôm nào rảnh sẽ mời mọi người ăn cơm.
"Lục Hiểu Quyên nghe vậy, giả vờ oán giận, quà cưới cũng không lấy: "Nào có ai như cậu, ngay cả tớ mà cũng không mời, có phải đã quên tớ rồi không…""Không có mà, lát nữa tớ tự phạt uống ba ly có được không?""Vậy mới được chứ.
" Lục Hiểu Quyên cầm lấy hộp quà rồi dắt tay cô ngồi vào bàn, miệng vẫn luyên thuyên: "Mấy bạn học chung với tụi mình tớ không liên lạc được với mấy người hết, số điện thoại của cậu vẫn là nhờ lớp trưởng mới có được đó.
""Nhậm Nhiễm, nghe nói cô là bác sĩ phải không?" Một cô gái khác đột nhiên nói chen vào.
"Đúng vậy.
""Thật hâm mộ cô.
"Tuy là nói như vậy nhưng Nhậm Nhiễm không hề thấy chút hâm mộ trong mắt cô ta.
Cô cẩn thận suy nghĩ một lát, hình như đối phương tên là cái gì đó Ý thì phải.
Nhậm Nhiễm chỉ nhớ mang máng bọn họ học chung lớp, nhưng cả hai không có giao thoa gì cả, nhưng Phạm