“Xin chào,” Chỉ với vóc dáng này, gương mặt này, khí chất này của người đàn ông, Lục Hiểu Quyên nhìn qua liền biết người mới đến nhất định thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội, thái độ của cô cũng vì vậy mà nghiêm túc lên không ít, cô đứng dậy tiếp đón, “Mời ngồi.
”Nhậm Nhiễm bên cạnh vẫn còn một ghế trống, cô nhìn Trần Mạn Văn kéo ghế ra cho Lăng Trình Tiện ngồi, nhưng tầm mắt của người đàn ông vẫn dán lên người Nhậm Nhiễm.
"Trình Tiện.
" Trần Mạn Văn nhỏ giọng kêu.
Lăng Trình Tiện thu hồi tầm mắt rồi ngồi xuống ghế, Trần Mạn Văn thấy y chịu ngồi cạnh mình thì thở phào nhẹ nhõm, cô cũng ngồi xuống kế bên cạnh y.
Lục Hiểu Quyên nói với người phục vụ đứng cách đó không xa: "Làm phiền cậu, có thể dọn đồ ăn lên rồi.
"Phạm Ý hâm mộ nhìn Trần Mạn Văn, không biết là khen Trần Mạn Văn hay là cố y châm chọc Nhậm Nhiễm mà nói: "Có bạn trai săn sóc tỉ mỉ có khác, không chỉ chuẩn bị quà cáp, mà còn chịu cùng cô đi tụ họp, đây mới gọi là quan tâm bạn gái đi, không giống một số người đàn ông lấy công việc ra làm lí do lí trấu, đúng không Nhậm Nhiễm.
"Nhậm Nhiễm cong khóe môi, Phạm Ý hẳn là không thể tưởng tượng được, người đàn ông lấy công việc làm lí do lí trấu và người bạn trai săn sóc tỉ mỉ thật ra chính là cùng một người, hơn nữa còn ngồi trước mặt cô ta đi.
"Đúng vậy," cô không mặn không nhạt đáp lời, "Giống vị tiên sinh này thật đúng là hiếm thấy, thật sự rất đáng quý a.
"Phạm Ý cho rằng Nhậm Nhiễm đang ghen ghét với Trần Mạn Văn nên hả hê nói tiếp: "Biết sao được, ai bảo cô ấy mệnh tốt đâu.
"Thân là tiểu tam, Trần Mạn Văn kỳ thật có chút chột dạ, cô có gan đi quyến rũ chồng người khác nhưng đồng thời cũng rất sĩ diện, nãy giờ ngồi đây vẫn luôn sợ Nhậm Nhiễm chọc thủng tầng giấy cửa sổ này, nhưng xem bộ dáng Nhậm Nhiễm nãy giờ chắc hẳn cũng không có mặt mũi nói thẳng ra đi?Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, cô có tức đến mức nào cũng phải nhịn thôi, chồng mình đi ngoại tình cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì đâu.
Người phục vụ lần lượt bưng từng món ăn lên, Nhậm Nhiễm cầm đũa chuẩn bị ăn, cô chỉ muốn an tĩnh lấp đầy bụng mình nhưng lại có người vẫn luôn hướng cô thọc dao nhỏ.
"Đúng rồi Nhậm Nhiễm, chồng của cô có phải mối tình đầu không? Tôi nhớ không lầm lúc đó hai người đặc biệt thân thiết đi, đi học phải đi cùng nhau, về nhà cũng phải về cùng nhau, cứ như hình với bóng vậy, hai người kết hôn sao?"Lục Hiểu Quyên đá Phạm Ý chân, nhưng cô ta vẫn bám lấy Nhậm Nhiễm không buông tha: "Thật đúng là tình yêu cao đẹp đâu.
"Trần Mạn Văn không ngừng gắp đồ ăn cho Lăng Trình Tiện, tầm mắt khi có khi không quét qua Nhậm Nhiễm ngồi đối diện, ai chẳng có tuổi trẻ, từng có bạn trai cũ cũng bình thường thôi, nhưng Lăng Trình Tiện bá đạo cực kỳ, nghe xong lời này nhất định sẽ không thoải mái.
"Không có," Trong giây lát Nhậm Nhiễm như nhớ về khoảng thời gian đi học của hai người, cô nhớ con đường mà cả hai cùng đi, thảm cỏ mà hai người cùng dẫm lên, tiếng chim hót cả hai cùng nghe, đám mây cả hai cùng ngắm, nhưng đáng tiếc, hình ảnh của chàng thiếu niên kia đã sớm mơ hồ rồi.
Cô gắp một miếng thịt bỏ vào chén, làm như không có gì rồi trả lời "chúng tôi không có ở bên nhau.
""A?" Phạm Ý giật mình hỏi tiếp: "Vì sao vậy?""Không thích hợp thôi.
" Nhậm Nhiễm dùng lý do phổ thông nhất khi các cặp đôi chia tay để trả lời Phạm Ý, hy vọng cô ta sớm câm mồm lại dùm.
"Tiếc thật nha, cả hai quen nhau nhiều năm vậy mà, thế chồng cô hiện tại làm gì, hay là kêu anh ấy đến chung vui đi.
"Nhậm Nhiễm buông chiếc đũa xuống, bàn tay vẫn để trên mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện.
Thấy cô bỗng im lặng nên mọi người đều quay lại nhìn cô, một lát sau thì tất cả tầm mắt đều tập trung về phía Lăng Trình Tiện.
Bị nhiều người xem như vậy mà Lăng Trình Tiện vẫn thản nhiên như thường, y cũng không để tâm lắm, mọi người muốn nhìn thì nhìn đi, ai bảo gương mặt y dễ dẫn người phạm tội cơ chứ.
Phạm Ý thấy Nhậm Nhiễm nhìn chằm chằm bạn trai nhà người ta thì khinh bỉ: "Nhậm Nhiễm, cô nhìn chằm chằm người ta như vậy hình như hơi bị bất lịch sự đi.
""Nhìn thì có sao đâu, vị tiên sinh này dung mạo như hoa như ngọc, nếu sợ người khác nhìn thì đừng có ló mặt ra ngoài.
" Rõ ràng không muốn để ý đối phương nhưng khi người khác cứ nhắc đi nhắc lại chồng cô trước mặt cô thì Nhậm Nhiễm không hiểu sao trong lòng cô ngày càng khó chịu.
Lục Hiểu Quyên dùng đầu gối húc chân của Phạm Ý: "Thôi,mọi người mau ăn cơm đi.
"Trần Mạn Văn ghé vào tai Lăng Trình Tiện nói gì đó, kỳ thật Lăng Trình Tiện một chữ cũng không nghe vào, trong đầu y hiện tại còn đang bận ảo tưởng ra khung cảnh Hoắc Ngự Minh và Nhậm Nhiễm nắm tay nhau đi học mà thôi.
Hóa ra bọn họ còn yêu đương tận mấy nắm, tình chàng ý thiếp, thâm ái mặn nồng.
Lăng Trình Tiện cười lạnh, cứ tưởng Nhậm Nhiễm trời sinh lạnh lùng, ai ngờ là do tuổi trẻ nhiệt liệt yêu đương quá nên bây giờ bị chai lì cảm xúc rồi.
Người phục vụ lại bưng một món ăn mới lên, Trần Mạn Văn vội cầm đôi đũa riêng dùng gắp đồ ăn cho Lăng Trình Tiện để gắp cho y một miếng.
Trần Mạn Văn quá tự tin Nhậm Nhiễm sẽ không vạch trần mình nên hầu như không chút cố kị gì mà giành chồng người ta.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, Nhậm Nhiễm cũng vậy, cô trước giờ đều không phải quả hồng mềm mặt người nắn bóp, ngay cả Lăng Trình Tiện cô còn dám tạt nước huống chi là một con hồ ly tu hành chưa đến đâu.
Nhậm Nhiễm nhìn dĩa lươn xào xối mỡ gần mình, cô