Bà nó! Quá là dữ dội!Lời này vừa ra, cả bàn đều bị oanh tạc.Đây là cái gì cẩu huyết cốt truyện, tiểu tam đụng phải tiểu tứ, bên trọng bên khinh nên đương trường xé rách mặt?Trong lòng bọn họ đều ngầm suy đoán xem Nhậm Nhiễm với Trần Mạn Văn ai là người đến trước, ai là người đến sau.
Theo tình hình trước mắt thì có lẽ Nhậm Nhiễm là người đến trước, bị chơi chán rồi nên vị kia mới bỏ đi tìm của mới.Thế là trong nháy mắt Trần Mạn Văn từ vị trí chính phiên tụt ngay xuống hàng tiểu tứ.Lục Hiểu Quyên cũng kinh sợ không thôi, Trần Mạn Văn đối diện với chuyện tình cảm xưa nay rất kín tiếng, cơ hồ không lọt chút tin tức nào ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp Lăng Trình Tiện nhưng vẫn có thể xác định hai người bọn họ không hề kết hôn với nhau.Nhậm Nhiễm cầm chiếc đũa chọt con lươn trong chén thành ba khúc rồi bắt đầu ăn, đối với bãi nước đục mình mới quấy thì hoàn toàn ngó lơ.Lăng Trình Tiện da mặt dày nên không thèm để ý này đó, nhưng Trần Mạn Văn ở bên cạnh lại lúng túng tới mức muốn về với ông bà luôn.Người đàn ông cầm lấy ly rượu khẽ nhấp một ngụm, có lẽ không hợp khẩu vị nên lại đặt ly xuống bàn: "Tiền tôi cho cô bộ không đủ xài hay sao mà chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả?""Đúng vậy." Nhậm Nhiễm thuận theo diễn tiếp, "Ai bảo anh bất công như vậy chứ…."Nhậm Nhiễm nói đến đây, dùng tay chỉ Trần Mạn Văn rồi tự chỉ bạn thân, nói đến chẳng chút nào ngại ngùng: "Anh nhìn xem em chỉ có thể mua một chút đồ tiện nghi để tặng bạn bè, còn cô ta thì chỉ kém không dát vàng lên hộp quà thôi, anh rõ ràng thiên vị quá đáng."“Ồ, Vậy cô muốn làm thế nào hả…" Lăng Trình Tiện ngập ngừng một chút, y cười nhạt rồi thêm mấy chữ phía sau "...tình nhân bé nhỏ của anh?"Khóe mắt Nhậm Nhiễm rung động mãnh liệt, lông tơ sau cổ đều dựng đứng cả lên, bất quá rất nhanh đã lấy lại hình ảnh tiểu tam lẳng lơ của mình, cô hất cằm về phía Trần Mạn Văn bảo: "Anh đuổi cô ta đi đi, ở lại đây với em."Mấy người ngồi hóng hớt bên cạnh không khỏi cảm thán, từ khi nào tiểu tam nhiều như cải trắng vậy, một cuộc tụ hội nhỏ thôi mà đã đụng hai người so đấu tu vi, xem ra làm tiểu tam cũng không dễ a.Trần Mạn Văn đứng ngồi không yên, Lăng Trình Tiện nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận bản thân cô ta cũng là tiểu tam rồi sao.
Cô ta muốn chống chế, nhưng lại không dám làm trái ý Lăng Trình Tiện.
Mà Nhậm Nhiễm xem Trần Mạn Văn như người câm ăn hoàng liên liền vui sướng không thôi."Có đi cũng là cô đi," Lăng Trình Tiện cười lạnh, đều đến mức này, thà nhận bản thân mình là tiểu tam cũng không nói ra quan hệ của bọn họ, là muốn lưu giữ vị trí kia cho ai chứ? "Tôi thấy cô liền cảm thấy phiền."Lục Hiểu Quyên không ngờ sự tình lại đi đến bước đường này, ấn tượng tốt đẹp ban đầu của cô đối với vị Lăng tiên sinh xem như hoàn toàn sụp đổ, đồng thời cũng đau lòng thay cho Nhậm Nhiễm.
Tuy quen biết với người đã có vợ là sai trái nhưng có lẽ Nhậm Nhiễm quá yêu người đàn ông này đi, tình cảm đâu phải thứ mà con người có thể khống chế được đâu."Nhiễm Nhiễm.""Em không đi đâu," Nhậm Nhiễm gắp một con tôm luộc bỏ vào miệng, "Anh không phải cũng thích ăn tôm sao? Em gắp cho anh nha.""Không cần, nhìn mặt cô tôi nuốt không trôi."Mỗi câu nói của Lăng Trình Tiện đều trộn lẫn thủy tinh, không đâm cho người khác máu chảy đầm đìa thì sẽ không bỏ qua, Nhậm Nhiễm cứ tưởng bản thân có thể đem nó như gió thoảng qua tai, nhưng có một số lời nói đã nghe được rồi liền rất khó xóa bỏ.Phạm Ý nhìn Nhậm Nhiễm giễu cợt: "Làm người thì nên biết tự lượng sức mình, nếu đổi lại là tôi bị người ta nói như vậy, đã sớm tìm cái hầm ngầm chui vào rồi."Lăng Trình Tiện không rõ ràng lắm người này đến tột cùng là ai, nhưng nãy giờ câu trước câu sau đâu đâu cũng nhắm vào Nhậm Nhiễm, nực cười, chuyện của bọn họ đâu tới phiên người ngoài xen vào.Lăng Trình Tiện nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Ý, gọn gàng dứt khoát nói một câu: "Chỉ sợ với cái thân mình núc ních đầy thịt của cô sẽ chui không lọt hầm ngầm mất."Phạm Ý giận dữ, cô muốn mắng trở lại nhưng lại không có lá gan đó, dáng người cô tròn trịa, tuy có hơi tự ti nhưng đó giờ chẳng có ai ở trước mặt cô công kích trực tiếp như Lăng Tiện cả.Nhậm Nhiễm hảo ý khuyên cô ta một câu: "Cô đừng có đi chọc anh ta, loại người này một khi tàn nhẫn thì vợ con đều không tha chớ nói chi là cô."Đến lúc này đâu có ai còn tâm trí ăn cơm nữa, Trần Mạn Văn vô cùng sỉ diện, thay vì ngồi ở đây bị người chỉ trỏ còn không bằng về sớm cho rồi: "Trình Tiện, chúng ta ăn xong rồi, hay là về thôi?""Em đi đi." Lăng Trình Tiện thậm chí còn không thèm nhìn Trần Mạn Văn đã nói.Trần Mạn Văn giật mình: "Anh không đi với em sao?""Tài xế ở dưới lầu, cậu ta sẽ đưa em về."Trần Mạn Văn lúc này đứng cũng không xong, ngồi cũng không được, cô ta sao có