Tu La Khuynh Thành

Hẹn ước ánh Trăng


trước sau

- Dù nàng có là gì ta vẫn là người yêu nàng Tiểu Vũ!! Dù nàng là nam nhân, dù nàng là ác quỷ ta vẫn nguyện bên nàng. Bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng, là chỗ dựa cho nàng là trượng phu của nàng. Nàng có nguyện ý ở bên ta?

Thiên Vũ vỡ òa, khóc như đứa trẻ ôm chặt lấy y, cậu biết mình yêu y, chỉ vì thân là nam nhân không thể cùng một chỗ với nam nhân khác, sợ rằng y sẽ ghê tởm cậu sợ y sẽ rời bỏ cậu, sợ rất nhiều thứ nhưng bây giờ nỗi sợ ấy đã tan biến. Vì từ bây giờ cậu biết Mạc Lâm cũng yêu cậu và cậu sẽ đấu tranh để được bên cạnh người mình yêu, bên cạnh Mạc Lâm. Mạc Lâm nhẹ nhắm mắt, tay vỗ dành Thiên Vũ. Y cũng hạnh phúc vì cái ôm của cậu cũng chính là câu trả lời mà y muốn nghe.

- Chàng không sợ hình hài này của ta sao? -Thiên Vũ làm nũng.

- Tiểu Vũ, ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, yêu thương nàng. Nên nàng có là gì ta cũng sẽ không quan tâm, ta chỉ cần có nàng thôi.

- Cảm ơn chàng, Mạc lâm.-Thiên Vũ mỉm cười vì niềm hạnh phúc to lớn ấy.

Cả hai, một người một ác quỷ đang ngụ trong cánh rừng, bên nhau ngồi dưới gốc cây. Mỹ lệ ác ma đang tựa đầu vào bờ vai to lớn của người nam nhân. Cùng nhau tâm sự, cùng nhau định ước, Tiểu Vũ cũng nói ra việc mình bị hóa quỷ vào đêm trăng tròn cho y biết nhưng không nói chuyện mình xuyên không. Dưới ánh Trăng vàng soi sáng nơi hai người đang ngồi, những bông hoa nở về đêm là những đóa hoa quỳnh tự là nữ hoàng bóng đêm, nó như tô đậm thêm khung cảnh lãng mạn ấy, hoa đùa với gió, gió nhịp nhàng ánh Trăng.

Sáng hôm sau, cả hai nắm tay nhau ra khỏi cánh rừng. Vừa bước ra ngoài đã thấy Tiểu Nguyệt mắt thâm như gấu trúc, lết đi như zombie mà bên cạnh là Ỷ Thiên sớm đã đi không được nữa. Thấy Tiểu Vũ đi cùng Mạc Lâm, Tiểu Nguyệt bất ngờ giương mắt lên nhìn như zombie lâu ngày chịu đói mà tìm thấy thức ăn.

- Ậy!!! hai cái tên này...- chưa nói hết câu cậu đã ngã xuống mình của Ỷ Thiên.

- Sao thế!!! -Thiên Vũ chạy đến bên hai người xem tình hình, Mạc Lâm mỉm cười hạnh phúc.

Đến tận trưa hai người mới có dấu hiệu tỉnh dậy. Tiểu Nguyệt đang nằm bên cạnh.... Ỷ Thiên trong không gian khá quen, là trong phòng trọ của cậu. Một tiếng động lớn phát lên.

- Tên biến thái!!! Tránh xa ta ra!!! -Tiểu Nguyệt dùng chân tống một cước vào Ỷ Thiên là cậu bị đá bay ra khỏi giường.

- Ôi mẹ ơi!!! -cậu vừa ôm eo vừa lết lên giường nhìn gương mặt của kẻ muốn ám sát mình. Ta sẽ giết ngươi!!! Ta sẽ... -chưa nói hết y nhìn thấy người trên giường là Nguyệt Nguyệt đã bỏ khăn che mặt ngại ngùng đỏ mặt lấy chăn che lại, thì nuốt hết những lời muốn mắn vào bụng.

- Tiểu Nguyệt, đệ đói chưa.-y nở nụ cười ngây ngô nói với tiểu Nguyệt.

- Ngươi điên rồi à!!

Bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau thì mở cửa xông vào.

- Có thích khách sao!! -Mạc Lâm cùng Tiểu Vũ xông vào, Tiểu Nguyệt cùng Ỷ Thiên hướng hai người không chớp mắt.

- Hihihi!!! Cứ tiếp tục, chúng ta ra ngoài. Hihihi!!! - Hai người nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Đến 1 canh giờ sau hai người họ mới bước xuống lầu gọi món ăn. Lúc này hai người kia cũng theo ăn ké.

- Nguyệt Nguyệt, ta sẽ chịu trách nhiệm với đệ mà.

- Hự!!! Ai bảo ngươi chịu trách nhiệm chứ!! Cái tên biến thái này.

- Là ta tự nguyện mà. -Ỷ Thiên làm nũng.

- Ta nói, Tiểu Vũ, ngươi dùng liên bài để làm gì vậy. Không
dùng được thì để người khác dùng!!! -Tiểu Nguyệt giận dữ, bơ luôn Ỷ Thiên.

- Ta xin lỗi, để ngươi lo lắng rồi.Hihihi!! Đây ăn đi cho lấy sức.

- Ta muốn biết, hai người tóm lại là gặp chuyện gì lại có thể làm Tiểu Nguyệt kéo ta đi hết cánh rừng này đến cánh rừng khác, cả đêm ta không ngủ lại mất sức chạy như điên để tìm hai người. -Ỷ Thiên tò mò có chút khó chịu.

- Thiên Vũ, nàng ấy bị bệnh, mỗi lần đến đêm trăng tròn thì căn bệnh ấy sẽ bộc phát. -Mạc Lâm nhanh nhẹn đáp.

- Thì ra là vậy.

- Các người đã làm gì, "nàng ấy" là ý gì? -Tiểu Nguyệt đang lườm hai người, bọn họ lạnh người một phen, tuy không nhìn thấy ánh mắt của cậu nhưng cảm giác thì không mấy an toàn.

- Thật ra chúng ta... chúng ta... -Thiên Vũ ngại ngùng-

- Chúng ta đã định ước!!! -Mạc Lâm kiên định nói ra.

- Cái gì! -bát cơm trên tay Ỷ Thiên rơi xuống, tuy là người điền đạm trước đám đông nhưng cũng không tránh khỏi việc bất ngờ.

- Ta nghĩ không sai mà, lúc hai người nắm tay nhau ra khỏi khu rừng ta đã nghi ngờ rồi. Mặc hai người ta ăn đã.

Đang ngồi ăn thì một đám lính tự dưng xuất hiện đứng ngay cửa lớn của nhà trọ, rồi một người con gái tiếp bước theo sau. Dáng vẻ yêu kiều, má phấn môi son, trăm cài chói lóa, áo lụa ngọc ngà.

- Ỷ Thiên huynh, thì ra huynh ở đây.

Câu nói ấy làm mắt của tiểu Nguyệt chớp liên hồi, còn khóe môi thì giật giật. Ỷ Thiên nhanh chóng lấy lại khí chất đứng dậy hướng người kia hành lễ.

- Tham kiến công chúa.

Nghe y nói dậy ba người cũng đứng lên hành lễ.

- Thảo dân tham kiến công chúa điện hạ.

Thấy được cảnh người người cam bái hạ phong cô hết mực đắc ý.

- Miễn lễ.-nói xong cô ta tiến về phía Ỷ Thiên.

- Mấy ngày nay ta đến phủ tiền huynh nhưng người trong phủ bảo huynh ra ngoài nên ta không gặp được huynh. May mà hôm nay đi ngang qua nơi "nhỏ hẹp" này lại gặp được huynh. Huynh không nhớ ta sao? -ả cao cao tự đại-

- Ta, mấy ngày nay ta cũng chỉ đi quanh thành cùng bằng hữu đã lâu không gặp, đi đây đi đó mà thôi.

- À thì ra là những kẻ này à... cũng có chút dung mạo.-ả dùng ánh mắt khinh người nhìn sơ 3 người bọn họ.

- Công chúa nếu không có việc gì có thể cho chúng ta, dùng bữa tiếp được chứ.

- Hí... -Tiểu Vũ không kiềm được bật cười.

- A ha!! -Mạc Lâm bên cạnh đẩy nhẹ Tiểu Vũ làm cậu bình tĩnh lại.

- Bổn công chúa đến đây để nhắc nhở huynh, ngày đại hội ma thuật sắp đến. Huynh cũng có trách nhiệm lớn nên chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa. - cô ta nhìn sang tiểu nguyệt dừng trên người cậu một lúc rồi rời đi.

- Cung tiễn công chúa.

Sau bữa ăn Tiểu Nguyệt cùng hai người Lâm Vũ được lệnh triệu tập của Hội trưởng nên rời đi, còn Ỷ Thiên cũng trở về phủ lo chính sự. Trong hai ngày còn lại cả hai người đều không gặp nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện