Y tiến đến gần cậu hơn, y cùng cậu hai người hai đôi mắt nhưng lại chung một điểm nhìn. Bầu trời đầy sao, phố đêm muôn đèn, dòng người xuôi ngươi cảnh vật hữu tình, hai người cùng ngắm.
Ở một nơi khác, cuộc hội nghị giữa những con người quyền lực bật nhất Đế Quốc. Quốc Vương -Trưởng Tôn Quyền, Thái Tử -Trưởng Tôn Kỳ, người đứng đầu hội đồng bang hội -Chiến Bắc Giả, người đứng đầu đại gia tộc mạnh nhất đế quốc -Liêu Khánh Băng. triệu hồi sư mạng nhất của đế quốc. Bọn người đang âm mưu một việc gì đó, nhưng cuộc hội thoại lại vô cùng căng thẳng, trong không khí tối đen của bầu trời thay vì thấp sáng bằng những dụng cụ ma thuật thì ở đây chỉ có nếm và chiếc bàn dài. Mà những con người ở đây điều mang sắc thái khuôn mặt cực kỳ khó chịu.
- Các người đừng nghỉ ta không thể làm gì, chuyện ta làm... các người đừng hồng có thể can thiệp! Cái giá của việc đụng vào Liêu gia là chết, còn phần Tử gia lãi già đó ta cũng sẽ hỏi tội sau. -Nữ nhân với mái tóc xoã đen tuyền đến tận phần đùi với trang phục đen từ đầu đến chân không rõ dung mạo, nóng giận mà đứng lên đi khỏi cuộc họp.
Sau khi cô ta đi các người còn lại cũng chỉ có sự yên lặng, có kẻ còn cười đểu âm thầm quan sát từ trong bóng tối.
- Tử Nguyệt! Chúng ta đi thôi! -Vĩnh Thế Ỷ Thiên nắm chặc tay cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt của sự hạnh phúc.
- Đi??? -Cậu có vẻ ngẫn ngơ.
- Đi thôi! -Không chờ cậu phản ứng nữa, y cầm lấy tay cậu cùng lao xuống đường.
Trong sự đường đột của y cậu vô tình mất phương hướng khi rơi, phát hiện điện sự nguy hiểm y nhanh tay bế lấy cậu, cậu vô thức choàng lấy cổ y. Màn tiếp đất bằng ma lực làm lực hút giảm đi, hai người, hai vẻ đẹp hai bộ y phục bằng lụa đắc giá cùng khung cảnh không thể phù hợp hơn khi cả hai nhè nhẹ chạm đất người bế người ôm, nhìn nhau say đấm. Có vài người nhìn thấy không thể không ganh tị, có kẻ còn không nhìn rõ còn tưởng cậu là nữ nhân thiên giới hạ phàm được Quận Vương tiếp đón. Các cặp đôi dạo phố đêm không khỏi ngưỡng mộ, còn nữ nhân thì một bụng uất ức. Cậu thẹn thùng lùi về phía sau, y nắm tay cậu cùng rời khỏi đám đông.
Con đường quen thuộc, vẫn là người ấy đưa cậu đến đây. Cổng vương phủ mở rộng hai bên là người hầu kính cẩn cúi chào, đây là cách chào của người thời hiện đại, cậu nhìn phát biết ngay là Thiên Vũ đã gợi ý cho y. Vẫn là đình viện trên mặt hồ, nhưng lần này rất ít thức ăn, chỉ có vài món nhưng lại có chút khác lạ. Đĩa này có phần bị cháy khét, đĩa kia thì lại sông chính hết, ổn nhất chỉ có đĩa trứng chiên được trang trí khá bắt mắt.
- Đệ uống được rượu chứ?? -Tuy y hỏi nhưng lại đã rót vào ly.
- Huynh hỏi ta làm gì, huynh xem, huynh đã sớm rót đầy ly rồi. “Đến cả ly uống rượu cũng được làm từ bạch ngọc, rượu lại có màu đỏ thẫm à, mà đen mới đúng... Thật là biết thưởng thức.” -Cậu tuy không uống được nhiều nhưng cũng không muốn từ chối.
- Mời đệ! -Y từ tốn cầm trên tay ly rượu bạch ngọc hướng tiểu Nguyệt mời.
Nguyệt nhận tâm ý, cùng y uống ly rượu này.
Mùi rượu nhè nhẹ thoang thoảng chạy vào cơ thể tạm cảm giác hưng phấn tỉnh táo, từng giọt rượu chảy vào khoang miệng vị thanh ngọt từ nho, có một ít hương vị đến từ hoa hồng, lại được làm lạnh bằng ly bạch ngọc nên càng tăng thêm vị ngon rất đặc biệt và dễ uống. Không ngờ lại hợp khẩu vị của cậu, và ly bạch ngọc trên tay cậu không còn giọt. Thấy cậu uống khá thoải mái y hăng hái rót thêm.
- Đệ thấy sao, đây là rượu thượng hạng được làm từ nho và hoa hồng cống phẩm đấy! À! Đệ dùng thử món này xem! -Y cứ cười mãi, dường như có tiểu Nguyệt y chỉ có niềm vui, y gắp thứ ăn trên bàn để vào bát ăn cho cậu.
- Toàn bộ là huynh làm??
- Thật ra ta chuẩn bị khá lâu rồi, nhưng vì thời gian không theo ý ta nên phải nhờ người ở nhà bếp giữ nhiệt độ thích hợp, đợi đến khi hai ta dùng. -Y có vẻ ngại ngùng, trong lại rất đáng yếu.
Không muốn phụ lòng y, cậu nhanh tay gắp phần ăn vào miệng với ý định nuốt nhanh mà không cảm nhận. Nhưng trái với dự tính ban đầu. Phần thức ăn có màu vàng vàng đen đen ấy lại làm cậu thích thú. Đó là món thịt chiên giòn có phần cháy xém tuy làm mất độ day của thịt, nhưng lại được thêm vị ngọt của mật ong, một ít vị chua từ nước chanh rất hợp khẩu vị cậu. Tò mò với tay nghề của y cậu nhanh tay tiến đến phần canh nhân sâm thêm tổ yến. Một thìa canh vừa đưa vào miệng đã nhanh chóng bay ra ngoài. Buổi ăn cứ thể diễn ra, tiểu nguyệt thay đổi sắc mặt liên tục còn y thì cười và rót rượu trong sự ngại ngùng. Thời gian cũng đã gần nữa đêm, lúc này Nguyệt đã say do loại rượu mà cậu cho là dễ uống. Còn Ỷ Thiên do chút rượu trong người y lại càng thêm nóng lòng, nhanh chóng đưa cậu vào tẩm điện của mình rồi khoá chặc cửa.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cậu mới phát hiện rằng mình đã bị ai đó cởi mất y phục, hiện tại chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh trên chiếc gường xa lạ. Mà người bên cạnh cũng tình trạng như thế cùng nằm trên một chiếc giường. Tâm trí rối loạn, vừa tức giận vừa hổ thẹn vừa hối hận vừa e thẹn. Cậu chỉ có thể âm thầm rời khỏi vương phủ. (Tất nhiên là sau khi y phục chỉnh tề)
Trở về nhà trọ trong buổi sáng tinh mơ, ghé qua xem tình hình Thiên Vũ. Sang căng phòng vừa được tu sửa lại để chỉnh đốn trang phục, đầu tóc cùng thay bộ y phục mới sang chảnh, phục kiện trang sức cùng Hựu nhất trâm và không đội mũ che mặt, trong cậu không thua gì một vương giả hoàng tộc nhan sắc khuynh thành dù là một chàng trai cô cùng trẻ tuổi so với vẻ bề ngoài.
Vài giờ sau, mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Quân đoàn của Quốc Vương gữi đến tận nơi để dẫn lối các bang hội tham gia đến nơi trao giải.