Hồng Nhãn Độc Chu? Đám dong binh vừa sửng sốt vừa sững sờ, giật mình bừng tỉnh, chửi ầm lên, hoảng hốt cầm lấy binh khí.Tần Mệnh trước tiên một bước vọt vào sơn cốc, mang theo Kiều Sâm trốn vào sâu trong sơn cốc, nhếch miệng cười với đám dong binh:- Mấy đại ca, từ từ hưởng thụ bữa tiệc Độc Chu thật tốt nhé.- Lão tử bổ ngươi.Nam tử hùng tráng giận dữ quát, cầm đao nhìn về phía Tần Mệnh.- Đại ca, đừng để ý hắn, giết ra ngoài, giết ra ngoài.Những dong binh khác khẩn trương kêu lên, Hồng Nhãn Độc Chu đã giết vào.- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi!Nam tử hùng tráng hung tợn trừng mắt nhìn Tần Mệnh một cái, sau đó cầm đao giết về phía bầy Hồng Nhãn Độc Chu, không quên quát lệnh cho những dong binh khác:- Mang theo tiểu nương tử kia, giết ra ngoài.Một dong binh khiêng Triệu Mẫn, trà trộn vào đội dong binh.- Tần Mệnh! Cứu ta! Nếu ta chết, ta làm quỷ cũng không buông tha ngươi.Triệu Mẫn giãy dụa thét chói tai.- Câm miệng lại!Một dong binh giơ tay đánh ngất nàng.- Giết!Tám vị dong binh cất tiếng hô to, liên thủ giết Hồng Nhãn Độc Chu.- Tần Mệnh, ngươi...Kiều Sâm không thể tin được Tần Mệnh lại cứu mình.Số lượng Hồng Nhãn Độc Chu nhiều lắm, hình thể lại cực lớn, còn có cái chân nhọn khoa trương dài ba thước, đột nhiên toàn bộ xông vào sơn cốc, trực tiếp chiếm cứ nửa không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy trong sơn cốc có nhiều thức ăn như vậy, chúng nó hung tính đại phát, phun ra độc khí, cuồng múa chân nhọn, nhào về phía đám dong binh.Nam tử hùng tráng một ngựa đi trước, cuồng đao phách trảm, phốc, trước mặt bổ ra một con Hồng Nhãn Độc Chu, bảy người khác theo sát phía sau, hình thành phương trận mũi nhọn, dũng mãnh đụng vào quần Độc Chu.
Bọn họ liên thủ chiến đấu qua nhiều lần, phối hợp vô cùng ăn ý.- Trước đừng chết.Tần Mệnh ném Kiều Sâm xuống, giết về phía vòng chiến.
Trước khi Hồng Nhãn Độc Chu vây quanh đám dong binh, dẫn đầu xông vào.Liên tục đánh ra ba thanh phi đao, đánh về phía ba vị dong binh cuối cùng.- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi.Bọn họ giận dữ, lập tức né tránh phi đao.
Nhưng phi đao đều mang theo độ cong, toàn bộ đả kích từ bên cạnh, phốc, máu bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ đâm thủng vào da, đánh vào thân thể, đao lực mạnh mẽ đánh lui ba người bọn họ một cái, tiếng kêu thảm thất thanh vang vọng.Tần Mệnh đánh tới trước mặt, Đại Diễn Cổ Kiếm đánh ra kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ tránh lui ba người.
Thực lực những dong binh này đều rất mạnh, lại rất điên cuồng, Tần Mệnh không muốn cứng đối cứng với bọn họ, sau khi giết lui bọn họ liền trực tiếp vọt vào trong.Dong binh khiêng Triệu Mẫn giấu ở trong cùng, nghe thấy phía sau không đúng, bất ngờ quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tần Mệnh vọt vào.Tần Mệnh giết đến trước mặt, giống như mãnh hổ điên cuồng, một cái Kim Cương Hám Sơn, lực bộc phát chừng hai ngàn cân.Răng rắc!Nửa bên thân thể dong binh kia đều giống như vỡ vụn, rời khỏi mặt đất bay lên, mang theo cỗ cự lực va chạm kia, đụng về phía trước.
Triệu Mẫn trên vai cũng bị ném ra ngoài, vững vàng rơi vào tay Tần Mệnh.Nam tử hùng tráng đang toàn lực đánh giết mấy con nhện, kết quả dong binh phía sau hung hăng đụng vào trên người hắn, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa nhào trên mặt đất, một con Độc Chu ở phía trước một ngụm cắn lên vai hắn, con Hồng Nhãn Độc Chu bên cạnh lập tức nhào vào, móng vuốt độc nha không chút khách