Tần Mệnh đón nhận ánh mắt phức tạp của bọn họ:- Không nhận ra?- Tại sao?Triệu Mẫn hỏi.- Tại sao? Tại sao phải cứu chúng ta?- Ngươi không nên nói cảm ơn?- Rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?Triệu Mẫn không tin Tần Mệnh chỉ đơn thuần muốn cứu nàng.- Ngươi muốn gì?Kiều Sâm cũng hoài nghi mục đích của Tần Mệnh, dù sao cũng rất không bình thường.Tần Mệnh bình tĩnh nhìn bọn họ trong chốc lát, lắc đầu, xé một miếng vải lau đi máu trên Đại Diễn cổ kiếm:- Không có mục đích gì, chỉ là muốn cứu, đơn giản như vậy.- Ta không tin điều đó! Ngươi muốn gì, nói ra.Triệu Mẫn bỗng nhiên nghĩ đến, Tần Mệnh có phải muốn dùng cái này uy hiếp cái gì hay không? Thay vì nhìn mình chết trong sơn cốc, còn không bằng ra tay cứu giúp? Sau đó, đe dọa trong tương lai, yêu cầu?Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, cũng nghĩ đến sự khuất nhục của mình ở sơn cốc.
Nếu Tần Mệnh đem chuyện trong sơn cốc truyền về Thanh Vân Tông, chẳng phải mình trở thành trò cười sao?- Chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải giữ bí mật, chờ trở lại Thanh Vân Tông, ta sẽ cho ngươi ba khỏa linh thảo trung phẩm, từ nay về sau, câm miệng ngươi lại.Kiều Sâm cũng không muốn chuyện mình gặp phải bị truyền về Thanh Vân Tông, hắn biết biểu hiện lúc ấy của mình rất tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như bị Tần Mệnh thêm mắm thêm muối nói ra, cơ hội mình muốn trở thành đệ tử thân truyền của Dược Sơn sẽ không còn.Ý nghĩ của Triệu Mẫn và Kiều Sâm vô cùng thống nhất, sau khi thoát khỏi hang sói, bọn họ càng để ý thanh danh của mình, cũng nhận định Tần Mệnh là không có ý tốt cứu viện.Tần Mệnh khua Đại Diễn cổ kiếm:- Ta thật sự cảm thấy các ngươi ít nhất cũng nên nói một tiếng cảm ơn.- Giữa chúng ta không cần thiết, ngươi cứu người không gì khác hơn là muốn uy hiếp.Triệu Mẫn đỡ cây cổ thụ đứng lên.- Ngươi sai rồi.- Sai rồi sao? Thu hồi bộ dạng này của ngươi.
Muốn gì, nói ra ngay bây giờ, xóa bỏ.- Ta cứu ngươi, chỉ là xuất phát từ nhân tính.Đại Diễn Cổ Kiếm trong tay Tần Mệnh đột nhiên đâm vào cổ họng Triệu Mẫn, ánh mắt lạnh lùng:- Giết ngươi, là đoạn tuyệt hậu hoạn.Phốc xuy!Đại Diễn cổ kiếm đột nhiên lướt qua cổ họng Triệu Mẫn, máu bắn tung tóe, phun ra độ cong thê mỹ.Triệu Mẫn che lấy cổ họng, đồng tử phóng đại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Mệnh.- Ít nhất chết có tôn nghiêm.Tần Mệnh lạnh lùng liếc mắt, chuyển hướng về phía Kiều Sâm.Kiều Sâm kinh ngạc nhìn Triệu Mẫn, một trận ác hàn, giãy dụa đứng lên:- Ngươi....!Ngươi muốn làm gì...- Làm việc ngươi muốn làm nhất.Tần Mệnh đi về phía Kiều Sâm.Triệu Mẫn nặng nề ngồi trên mặt đất, ánh mắt tan rã, há miệng, chung quy không phát ra âm thanh.
Một vưu vật tuyệt đẹp, chết trong rừng như vậy.- Ngươi muốn gì, ta có thể cho ngươi, ta thực sự có thể cho ngươi.
Tần Mệnh, ngươi không cần phải như vậy, ta cùng ngươi không thù không oán, kẻ muốn hại ngươi chính là tiện nhân Triệu Mẫn kia.
Nàng chết chưa hết tội, nàng lòng dạ rắn rết, ta chỉ là bị giựt đây.
Đừng lại đây, ngươi đừng tới, ta là đệ tử dược sơn, ngươi không thể giết ta.Kiều Sâm thật sự hoảng hốt, đỡ lấy cây cổ thụ không ngừng lui về phía sau, Thanh Đồng Kiếm run rẩy chỉ vào Tần Mệnh.
Hắn thật không nghĩ tới Tần Mệnh cứu người kỳ thật lại là vì giết người! Dứt khoát lưu loát như thế, trực tiếp giết Chết Triệu Mẫn.- Ha ha, đệ tử dược sơn thì có bộ dáng như ngươi thế này?Tần Mệnh bổ kiếm về phía cổ họng Kiều Sâm.- Ta có thượng