Trong đầu một mảng hỗn loạn, cô không xác định được-----Người đàn ông này chưa từng biểu đạt tình cảm gì với cô, cô cũng không cảm thấy loại bá đạo chiếm giữ, cưỡng bách kia có thể có quan hệ gì với nhau.
Nhưng bây giờ, cô lại có loại liên tưởng như thế.
"Sao thế?"
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy tinh thần cô quỷ dị, giống như bị cái gì đó đả kích.
"Em.
.
Em nghe nói Tư Đế Vân là người Mỹ, anh muốn đưa em xuất ngoại du học sao?"
Cô không đáp, chỉ khẽ hỏi lại một câu.
Mộ Nhung Trưng ánh mắt chợt lóe: "Vậy phải xem biểu hiện của em.
Trong ba ngày này nếu em không thể chọc cho ta cười, cao trung ta cũng không cho em học.
"
Sẽ vậy sao?
Hắn sẽ thế sao?
Hừ, khẳng định là hù dọa người!
Hắn đã nghĩ cho cô bái Tư Đế Vân làm thầy rồi, cái đề nghị kia hoàn toàn là buột miệng thốt ra, có thể thấy trong lòng hắn không có ý nghĩ muốn cướp đoạt quyền đi học của cô.
A, tên tiểu tử xấu xa này, sao lại khó chịu rầu rĩ như thế?
"Vâng vâng vâng, em nhất định nỗ lực chọc anh cười ạ.
"
Thật là, một người đàn ông lớn như vậy, có những chuyện làm ra, thật đúng là tính trẻ con.
"Em vừa nãy nghĩ cái gì? Bị cái gì dọa sợ à?"
Hắn lại quay lại cái vấn đề trước.
"Em.
.
Em chỉ là bị đại danh của Tư Đế Vân Lôi Ân dọa sợ thôi.
.
Đúng rồi, nhà các anh rất có tiền sao? Cư nhiên mời được loại chuyên gia quốc tế tới xem bệnh? Còn có, xuất ngoại du học rất tốn tiền, dựa vào chút quân lương, sợ là không đủ đâu! Ài, anh có phải cũng đang làm giao dịch gì không thể cho người ta thấy?"
Nói như vậy chỉ vì phân tán chuyển rời lực chú ý của hắn, đỡ cho hắn cứ dây dưa hỏi mãi vấn đề y thuật cứu người của cô.
"Sau này nói cho em.
"
Mộ Nhung Trưng không nói tiếp, xem ra là muốn giấu cô chuyện thân thế của hắn.
Cũng đúng, kiếp trước cô là tận tới lúc bị đưa tới Thụy Đô mới biết, hóa ra hắn lại là "Thái tử" của quân chính phủ Nam Giang, cho nên, hiện tại hắn không nói, rất phù hợp với quy luật phát triển này.
"Ồ.
.
"
Không nói thì không nói, cô cũng không có ý định hỏi.
Dù sao, mặc kệ hắn là thích cô, hay là không thích cô, đều không liên quan tới cô, cô muốn quyết tâm rời khỏi hắn, sẽ không bởi vì điều này mà thay đổi------Cuộc sống người đàn ông này quá phức tạp, mà cô chỉ muốn trải qua cuộc sống giản đơn, ai đi đường nấy, tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt.
Nghĩ như thế, Mấy cái tình ý rục rịch kia, liền từ từ bị đè xuống.
"Em về phòng nghỉ ngơi một chút, ta với bọn Tô Triết có chút chuyện thương lượng, ăn xong bữa trưa, liền đưa em đi xem biểu diễn thủy mạc.
"
Lời này cho thấy hắn đã tin lời giải thích vừa nãy của cô rồi, đúng chứ!
"Được.
"
Ngoan ngoãn nghe lời, Úy Ương nhẹ nhàng vào phòng, ném bản thân lên cái giường kiểu Âu vô cùng xa hoa.
Ài, không thể không nói, Mộ Nhung Trưng ra tay đích thực rất rộng rãi, ra ngoài đi chơi ở nơi đều là phòng tổng thống, bất quá, chỉ dựa vào chút quân lương, hắn không thể sống tiêu sái nhiều tiền như thế, nhất định có thu nhập khác.
Cô nhớ, kiếp trước hắn tống cổ cô ra nước ngoài xong, mỗi tháng gửi cô sinh hoạt phí đổi ra rất dọa người.
Lúc đó, cô không có thu nhập, bị hắn nuôi mấy năm, sau đó, cô từ từ trưởng thành, dựa vào thành tích ưu tú cuối cùng tới xin học bổng, hơn nữa còn bên thầy chỉ dẫn làm một chức vụ, vì thế, cô cũng không dùng tiền của người đàn ông này nữa.
Sau đó nữa, cô bị Tô Triết đóng gói mang về, lúc gặp được người đàn ông này, cô liền đem toàn bộ số tiền hắn chu cấp đập lên đầu hắn, đem toàn bộ số tiền mấy năm bị nuôi kia toàn bộ trả lại một đồng không thiếu, nhưng là để phân rõ ranh giới với hắn.
Hôm đó, kiêu ngạo như hắn, tất nhiên là bị cô chọc tức điên, đập phá tất cả đồ đạc trong phòng, cũng ra lệnh cho người trông giữ cô, biểu tình làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Ài, hồi tưởng lại cô lúc đó, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Mộ Nhung Trưng hiện tại này, lại là một ngày so với một ngày càng đáng yêu.
.
Ai nha, cô đang nghĩ cái gì thế, cô nghĩ cái gì thế?
Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, bàn tay thon ngọc không ngừng vỗ trán mình, nhắc