"Lão Trương, ngươi nói, ngươi nói với ta, cô bé kia rốt cuộc là ai, vừa nãy ta ở trên lầu đã nhìn thấy rồi: Dũng khí kia thật là đáng khen, nhìn thấy người chết, cư nhiên dám xông tới, Ngự Châu không những không ngăn cản, ngược lại còn giúp cô ấy làm càn..
Bất quá, bản lĩnh kia cũng thật giỏi, một tiểu nha đầu không còn thở nữa, lại có thể được cô ấy cứu sống, thật sự ghê gớm..
Ai nha, lão Trương, ngươi nói đi chứ, ta thật sự gấp muốn chết rồi.."
Cho tới nay, Lục Kinh Niên cảm thấy Mộ Nhung Trưng chính là một người phụ nữ đầu thai sai giới tính, tướng mạo so với phụ nữ còn đẹp hơn, lại đối với phụ nữ không có hứng thú, cả năm thích cùng đàn ông tạp nham một chỗ, người này mặc kệ là tâm lý hay là sinh lý, khẳng định đều có vấn đề.
Hôm nay, hắn thấy tên đàn ông giả này không bình thường, cư nhiên bảo vệ một người phụ nữ, quá kinh khủng rồi, tin kỳ dị trong thiên hạ nha!
Phó quan Trương chỉ cười: "Tứ thiếu ở ngay trước mặt, Lục thiếu hỏi tôi làm gì?"
Lục Kinh Niên đành phải lần nữa nhìn về phía Mộ Nhung Trưng, chỉ là tươi cười biến thành sắc bén, biểu tình cũng xấu xa, ngồi đối diện với bàn sách, vẻ mặt dạt dào hứng thú mà kêu: "Ai nha, nói nhanh nói nhanh, đừng úp úp mở mở thế.."
"..."
"Hắc hắc hắc, anh không phải là học thứ hư hỏng, cũng chơi trò nuôi dưỡng nữ sinh loại tiết mục phong lưu này chứ!"
"..."
"Thế nào, thông suốt rồi? Cuối cùng cũng muốn nếm thử mùi vị phụ nữ rồi?"
"..."
"Tới tới tới, nhanh nói với ta, bao nhiêu năm nay anh không dùng công năng này, dùng tới không có cái chướng ngại gì chứ.."
"..."
"Ta nói anh nghe, một tối nếu mà không được ba lần, thế nhất định chính là anh nén nó hỏng rồi, phải trị tốt..
Ấy, anh mưu sát.."
Một ống đựng bút không thể nhịn được nữa ném tới.
Người này tật xấu khiến người ta đau đầu chính là: Nói nhiều, nhiều đến mức có thể làm người khác không chen vào được một câu nào.
Mộ Nhung Trưng thật sự hoài nghi chính mình: Không có việc gì lại đi làm bạn bè với cái tên lảm nhảm này, bẵng một cái liền mười mấy năm.
"Sao lại nói nhảm nhiều như thế?"
Hắn vẻ mặt chán ghét.
"Ta đây là quan tâm hạnh phúc của anh."
"Cảm ơn, không cần."
"Không cần khách khí không cần khách khí.." Hắn mặt dày khua tay, "Ài, anh thật sự nuôi một nữ sinh chưa thành niên à? Hắc hắc, thật sự không nghĩ tới, anh cầm thú lên so với ta còn cầm thú hơn, nha đầu non yếu như vậy, anh nói bẻ liền bẻ, anh trai ta chịu thua."
Lúc nói chuyện, Lục Kinh Niên nghiêm nghị bái một quyền.
Mộ Nhung Trưng lần nữa bị nghẹn.
Phó quan Trương với Tô Triết bật cười: Vị Lục thiếu trước là một hoa hoa công tử đích thực, nhưng hắn không động tới người chưa thành niên, trong chuyện nam nữ thực là một người máu lạnh, hắn tự nhận là cầm thú, hiện tại, hắn cảm thấy Tứ thiếu so với hắn còn cầm thú hơn, chẳng trách Tứ thiếu hết chỗ nói nổi.
"Cũng đúng cũng đúng, bây giờ không phong lưu lúc nào mới phong lưu? Ta nghe nói, lão đầu nhà anh muốn cưới vợ cho anh rồi, lần này, Bùi phu nhân đem tất cả ảnh chụp danh viện chưa lập gia đình trong Nam Giang bày ra, chỉ đợi cho" Tứ hoàng tử "của chúng ta cưới một phi tử hiền lương thục đức, nghe nói sự phô trương kia, là trước sau chưa từng có."
Chưa nói xong, Mộ Nhung Trưng lại không lạnh không nhạt đính kèm một câu: "Cô ấy là vợ của ta."
"Anh nói cái gì?"
Lục Kinh Niên chưa thể lập tức nhận thức ra ý gì, sửng sốt một chút.
"Vừa nãy cô gái anh nhìn thấy, tên là Úy Ương, vợ ta."
Mộ Nhung Trưng bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Lục Kinh Niên chớp chớp mắt.
"Vợ?"
Đây là thiên hoang dạ đàm sao[*] ?
[*] Gốc: 天荒夜谈: Là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng của phương Đông (Trung Quốc) vẫn đang xuất bản nhiều kỳ tiếp (Theo nguồn: Baidu)
"Ừ."
Mộ Nhung Trưng gật đầu, thưởng thức vẻ mặt kinh hãi hiếm thấy của người bạn tốt.
"Đầu Gỗ, anh lại đùa à! Việc Bùi gia chọn Tứ thiếu phu nhân đã lan truyền khắp nơi rồi.
Bây giờ anh lại bịa ra một người vợ, Bùi Tứ thiếu, trò đùa này của anh ở đâu ra thế? Từ chối kết hôn như vậy cũng không phải cách mà!"
Lục Kinh Niên không tin.
Khẳng định là lừa đảo.
Mộ Nhung Trưng nhếch nhếch khóe môi: "Chuyện Bùi tư lệnh muốn làm, ta không có cách nào ngăn cản, việc ta muốn làm, ông ấy cũng