Mộ Nhung Trưng từ trong khách sạn xông ra ngoài trước tiên, tóm một người chào hàng rong hỏi tình hình: "Nói, vừa nãy ở đây có người bắt một cô gái, ngoài ra còn có một người tay cầm súng, bọn họ chạy hướng nào rồi.."
Người bán rong kia sắc mặt trắng bệch, sớm đã bị sát khí trên người hắn dọa sợ, nói chuyện lắp ba lắp bắp..
Ngồi hai xe, hướng Bắc..
Bắc..
"
Không nói hai lời, Mộ Nhung Trưng cũng rút súng, lạnh giọng quát với một chiếc xe ven đường đang lái tới ra lệnh:" Ta là trưởng quan quân khu, hiện giờ trưng dụng xe này bắt cướp, xuống xe..
"
Người trong xe bị buộc phải dừng lại, hắn vô cùng bá đạo chui vào xe.
Ngay sau đó, phó quan Trương túm người chủ xe chân tay luống cuống ra nói một câu:" Đắc tội..
"
* * *
Trên đường liên tiếp có mấy sự cố giao thông, đại khái tạo thành trong quá trình Tô Triết đuổi theo.
Nhưng đuổi được một lúc, lại ở ngã tư đường không có phương hướng, không biết bọn chúng sẽ chạy hướng nào.
" Hướng Tây.
Bên đó toàn là núi.
"
Mộ Nhung Trưng đưa ra phán đoán.
Đám dư đảng Lạng Sơn kia thích ở trong núi chơi trò trốn tìm.
" Rõ.
"
Phó quan Trương đáp.
Qua một lúc, thật sự gặp được.
Quốc lộ phồn hoa phía Tây, hai cái xe đâm đến nát bét, có hai người đàn ông khác ngả bên đường, máu chảy không ngừng, cũng không biết là chết hay là hôn mê rồi.
Tô Triết dựa vào cây, thở hổn hển như trâu, lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng từ trên xe xuống, lau máu loãng trên mặt, vội vàng đón trước, tình lình quỳ rạp xuống đất, sống lưng thẳng tắp, nói:" Tứ thiếu, bắt chết tôi đi! Người bị tôi làm mất dấu rồi, chỉ tóm được hai tên đồng phạm.
"
Một câu nói, Mộ Nhung Trưng nghe thấy mà trong lòng lạnh lẽo.
Giương mắt nhìn, một mảng liên miên toàn là núi hoang sơ.
" Ta chỗ sáng, địch trong tối, mất dấu không phải lỗi của anh, bắn chết anh, ai giúp ta cứu người trở về, đứng lên..
Đàn ông đàn ang, đừng động một tí lại quỳ..
"
Không gấp không loạn, biểu hiện của hắn bình tĩnh dị thường, sắc mặt túc sát.
" Ai dám đụng tới cô ấy, ta liền khiến hắn chết không có chỗ chôn.
"
Mỗi một từ, hắn phát ra lạnh băng, hàn khí dày đặc, khiến người ta toàn thân run lên:
" Phó quan Trương, quay về lập tực gọi điện thoại cho sư trưởng Lưu tại đây, ta muốn mượn tinh binh trừ tội phạm.
Mặc kệ ở đây có bao nhiêu núi, ta muốn đều lật tung lên! "
" Rõ.
"Phó quan Trương kêu to đáp," Nhưng hiện tại, chúng ta không biết bọn chúng ẩn nấp ở chỗ nào.
"
" Thế thì đợi.
"Hắn nghiến răng, ánh mắt theo đó đỏ lên," Bọn chúng không giết người tại chỗ, chính là muốn lấy cô ấy làm điều kiện, sẽ liên lạc lại với chúng ta.
"
Mục đích của mấy người kia, khẳng định là hắn, bắt cóc cô, chỉ là muốn thông qua tra tấn cô để nhục nhã hắn-------Mấy tên dư đảng, quen chơi trò kiểu này.
Phó quan Trương không dám tiếp lời, mấy người đó với kim cương lang có huyết hải thâm thù, một cô gái dung mạo như hoa rơi vào tay bọn ác ôn đó, có thể có cái kết cục tốt đẹp gì?
Dù cứu trở về, chỉ sợ cũng thành tàn hoa bại liễu rồi.
Liền lúc này, hai người áo đen bị đánh hôn mê dưới đất, một trong số đó tỉnh lại, đang kêu thảm thiết.
Mộ Nhung Trưng quay đầu tiến đến, một nhát túm vạt áo hắn, lạnh giọng nói:" Các ngươi là người của Độc đại lão, hay là người của Độc nhị lão? Trả lời, nếu ngươi dám không trả lời, ta liền ở tứ chi của ngươi bắn mỗi chỗ một viên đạn..
Nói..
"
Người kia cắn răng cự tuyệt không nói lời nào.
Mộ Nhung Trưng không nói hai lời, trực tiếp hướng đùi hắn bắn một phát súng.
"...!"
Người kia kêu thảm thiết, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, miệng ho khan, đau đớn ở tâm bắn khiến hắn liên tục xin tha:" Ta nói, ta nói, chúng tôi là người của Độc nhị lão.
"
" Vì sao mạo hiểm chạy đến Hải Tân, các người có ý đồ gì? "
Hắn tiếp tục lạnh lùng ép hỏi.
" Ám sát con gái nhà giàu số một Bắc Giang Mai Nhược Sa, gây bất hòa giữa Bắc Giang Nam Giang.
"
" Thế vì cái gì đột nhiên chạy tới bắt người của ta? "
" Độc nhị lão nhìn thấy anh, bởi vì lúc trước chịu thiệt thòi lớn từ anh, Nhị tiên sinh muốn anh nợ máu phải trả bằng máu.
"
Ồ, thật con mẹ nó sống gặp quỷ, bọn họ vì Mai Nhược Sa mà tới, đen đủi lại trên người Úy Ương.
Thời khắc này, hắn lại hối hận như thế, hai năm trước hắn ở khu vực sói cứu đại tiểu thư kia, hai năm