Xem phim chiếu rạp Thủy Mạc, lại xem đến mức bị bắt cóc, Úy Ương nghĩ: Bản thân phải đen đủi bao nhiêu, mới có thể gặp được loại giải thưởng lớn hạng nhất này?
Bất quá, nếu suy nghĩ lại một chút, cũng bình thường, Mộ Nhung Trưng hiện giờ tuy mới 22 tuổi, nhưng trên người đã quân công hiển hách, cái này cũng đại biểu hắn đã giết vô số người, kết kẻ thù tự nhiên cũng vô số, nhớ kiếp trước, cô đã bị bắt cóc mấy lần, ba lần trước mười bốn năm, một lần là sau mười bốn năm.
Lần đầu tiên của mười bốn năm trước, xảy ra ở tháng 9, thiếu chút nữa là chết; Lần thứ hai, là bị Bùi Uyên bắt về Thụy Đô, sợ gần chết; Lần thứ ba, mang thai được 6 tháng lại bị bắt cóc, vì thế còn động thai khí, sau đó luôn nằm trên giường; Lần sau mười bốn năm kia, là bị gián điệp bắt cóc, cũng thiếu chút nữa đi đời nhà ma.
Tóm lại, làm người phụ nữ của người đàn ông này, ngày tháng trải qua tựa như tàu lượn siêu tốc ấy, phải có một trái tim kiên cường, nếu không, không phải bị giết chết, thì chính là bị dọa chết.
Úy Ương cẩn thận nghĩ, chính vì cuộc đời của cô, xuất hiện một người đàn ông như thế, cuộc sống bình đạm của cô mới trở nên kinh thiên động địa; Nhưng trái lại, nếu không có hắn, cuộc đời của cô có thể bình đạm không?
Nghĩ tới mấy người trong nhà gọi là người thân kia muốn lợi dụng cô, một đám đều muốn tận dụng cô triệt để, ý đồ ép bức cô kiệt quệ thì thôi, nếu không có sự tham gia của Mộ Nhung Trưng, cuộc đời của cô có lẽ hiện ra một loại bi thảm khác, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Nghĩ như thế, hình như cũng không có gì oán hận nữa!
* * *
Úy Ương tỉnh lại, sau cổ đau đớn, phát hiện bản thân bị trói ở một cái cột, ngẩng đầu nhìn, là một ngôi miếu hoang, Thần Tài được thờ cúng kia, không có đầu, vẹo qua một bên, bốn phía toàn là mạng nhện, một tấm biển lớn rơi trên mặt đất, trên đó viết: Thần Tài miếu Đông Sơn, mà ngoài cửa có người đang hô hoán ăn uống, âm thanh có chút vang vọng, cũng hỗn tạp, xem ra tụ tập không ít người.
Nhìn ánh sáng kia, hoàng hôn đã nghiêng xuống, cũng không biết hôn mê bao lâu rồi.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nghĩ: Người bắt cóc mình này, với người bắt cóc mình lần đầu tiên ở kiếp trước, là một ư, hay là một bang khác, đang cân nhắc, dư quang khóe mắt chợt lướt tới một cái đầu nhỏ tóc xù xù.
Ây, đứa nhóc ngã trên rơm khô này là ai thế?
Mặc một bộ váy hoa, thắt bím tóc, lại tập trung nhìn, nha, đây chẳng phải là cô nhóc đứng ra làm chứng cho cô ở đệ nhất cao sao?
"Em gái, em gái?"
Dưới đất, Bé Ngoan nhúc nhích, chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên là mờ mịt, lúc nhìn thấy Úy Ương, ngồi dậy, vui sướng kêu lên: "Chị Úy."
"Suỵt, nhỏ tiếng chút, sao em cũng ở chỗ này?"
Úy Ương rất ngạc nhiên.
Bé Ngoan che che cái miệng nhỏ, nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng nói: "Em..
Em nhớ ở khách sạn nhìn thấy chị bị đánh ngất."
Úy Ương nhớ ra rồi, trước khi hôn mê, đích thực có người hô một tiếng, hóa ra là đứa trẻ này!
"Không nghĩ tới trùng hợp như thế, chúng ta cư nhiên ở Hải Tân lại gặp mặt rồi."
Bé Ngoan cười hì hì, "Đúng nha, trùng hợp quá, trùng hợp nhất là em cũng đi vệ sinh đúng lúc nhìn thấy chị bị bắt cóc, em muốn cứu chị, kết quả lúc đuổi theo liền bị bọn chúng đánh ngất cùng mang tới đây."
Bé bị trói thành cái bánh chưng, hai tay sau lưng, nhưng có thể cử động được.
Úy Ương nhìn thế, nghĩ: Cô không thể đợi được cứu, diễn biến kiếp trước, cùng với hiện tại nhất định đã biến đổi, nếu cô không tự cứu, cô sẽ chết.
"Em tên là gì?"
"Bé Ngoan.
Ngoan trong từ ngoan ngoãn.."
Úy Ương nghe mà nhíu mày một chút: Cái tên này, thật đúng là quen tai.
Đúng rồi, Mộ Nhung Trưng thường gọi cô: Bé ngoan.
Sau khi cô mang thai, còn từng nói: "Sau này đợi em sinh con rồi, cứ gọi là Bé Ngoan."
Không nghĩ tới trên đời này cư nhiên có cha mẹ nào đó giống với Mộ Nhung Trưng: Lấy tên cho con mình kiểu tên không đàng hoàng này.
Đầu óc khẳng định bị úng nước rồi!
"Bé Ngoan, thế này, em từng chút từng chút dịch lại đây, dịch tới sau lưng chị, chị cởi trói cho em trước, sau đó, em giúp chị cởi."
"Được."
Bé Ngoan rất ngoan đáp.
Lúc này,