"..."
Úy Ương không nói được gì.
Thật là việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều!
Đầu tiên là chết đi rồi sống lại, quay về lúc 16 tuổi, sau đó nhảy ra một tiểu nha đầu nhận mẹ-----Nếu hiện giờ cô là thân thể của ba mươi tuổi, nhận một cô bé làm con gái cũng không phải không có khả năng, nhưng, hiện tại cô mới có mười sáu tuổi mà..
"Như vậy à.. Được thôi.. Vậy chúng ta một lời đã định. Trước mặt người khác gọi chị, sau gọi mẹ nhỏ.."
Đáng thương yếu ớt, lại không có cha mẹ, cô làm sao để cô bé thương tâm rơi lệ, ước chừng cũng chỉ là một cách xưng hô, chẳng có việc gì to tát cả.
Vẻ mặt cẩn thận rè rặt kia, gương mặt nhỏ cố muốn lấy lòng, tức khắc rực rỡ xán lạn, "Con biết ngay mẹ nhỏ là tốt nhất mà.."
Rang rộng cánh tay, đứa trẻ này liền nhào vào cô.
Úy Ương nhìn khẽ cười, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé.
"Bây giờ vui rồi chứ?"
"Um, Vui lắm ạ.."
Gương mặt nhỏ ngẩng lên lại xinh đẹp rồi.
"Ồ, đúng rồi, còn có một chuyện nữa, cha nhỏ không cho con ở nhà của hai người.. Mẹ nhỏ, mẹ nói chuyện này nên làm thế nào đây?"
Nói xong, gương mặt nhỏ kia lại buồn rầu.
Giả vờ đáng thương, đó là việc cô bé thành thạo nhất.
"Um, việc này, ta đi nói với cha nhỏ con, Bé Ngoan đợi tin tốt của mẹ có được không?"
Mộ Nhung Trưng sẽ từ chối, cô một chút cũng không ngạc nhiên, tên gia hỏa đó là người cẩn thận, tự nhiên sẽ không giữ người lạ bên người-----Nếu thật sự giữ hai anh em này trong nhà, cứ giống như cho bọn họ biết quan hệ của cô với Mộ Nhung Trưng, um, việc này, đến lúc đó nhất định phải ước định tốt với hắn: Không thể để lộ bí mật.
"Được.."
Bé Ngoan ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy con ngoan ngoãn ở đây chơi với anh Tiểu Tư, ta đi thương lượng với cha nhỏ?"
"Vâng. Tạm biệt mẹ nhỏ!"
Bé Ngoan vẫy vẫy tay.
"Tạm biệt!"
Úy Ương đi rồi.
Phó quan Trương đi theo, lúc sắp đi, ánh mắt thâm sâu liếc bọn họ một cái, đáy mắt có phòng bị.
Tư Tiểu Bắc nhìn thấy rõ ràng, lại chỉ nhàn nhạn cười.
Bé Ngoan si ngốc nhìn, dựa đầu vào người hắn, đợi bọn họ đi xa rồi khẽ thở dài: "Mẹ thật là dễ nói chuyện, cha quá đáng ghét!"
"Quá đáng ghét? Anh thấy là thích mà không được thì có! Anh cũng muốn nảy sinh ghen ghét rồi đây."
Tư Tiểu Bắc nói đùa, chọc cô bé.
Bé Ngoan cười hì hì, quay đầu ôm người đàn ông lớn này nói: "Đó là cha em, em đương nhiên thích, đây gọi là máu mủ tình thâm."
"Được được được, em thích là được.."
Tư Tiểu Bắc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé.
Cả đời này của hắn, nguyện tận lực tất cả, có được lúm đồng tiền như hoa như lúc này, một ngày ít đi một ngày, hắn tất nhiên là quý trọng gấp đôi.
*
Úy Ương vừa tới gần, đang cân nhắc nói chuyện này với Mộ Nhung Trưng như thế nào.
Vốn dĩ người đàn ông đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, vài bước vượt tới, kéo cô đi, nhàn nhạt nói một câu: "Về phòng."
Đi cực nhanh.
Nhanh tới mức giống như có người ở phía sau đuổi theo bọn họ vậy.
"Ài, anh đợi một chút, em có chuyện nói với anh.."
"Cách xa hai anh em kia một chút."
Hắn không đợi cô nói xong, liền ném xuống một câu như thế.
"Vì sao thế? Bọn họ nào có đắc tội anh chứ?"
Úy Ương cùng hắn tranh luận.
"Ngoan ngoãn nghe lời anh mới phải."
Cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe lời?
"Ài, anh có thể đừng ngang ngược vô lý như vậy không?"
"Rốt cuộc là anh ngang ngược vô lý, hay là bọn họ thật sự có vấn đề, đợi Tô Triết quay về liền có thể biết!"
"Anh thật sự đi điều tra bọn họ rồi?"
"Đúng."
"Này, đi chậm chút.. Em theo không kịp.."
Hắn cuối cùng bước chậm lại, lại dặn dò một câu:
"Tóm lại, sau này không được đi quá gần bọn họ. Đây là tốt cho em. Anh thấy tên Tiểu Tư kia, ánh mắt nhìn em không thích hợp.."
"..."
Người này lại ngang ngược không nói lý rồi.
Úy Ương bị kéo quay về phòng tổng thống.
Phó quan Trương đi theo sát phía sau.
Còn về Lục Kinh Niên, tuy rằng rất muốn đi theo làm bóng đèn, căn cứ vào người nào đó tâm tình đang không thoải mái, nghĩ nghĩ, vẫn là chạy tới tìm cô nhóc chơi, đôi mắt của đứa trẻ kia thật sự quá giống Mộ Nhung Trưng, cực kỳ giống con gái riêng.
Một đoàn người vừa mới vào phòng tổng thống, trong phòng liền truyền tới tiếng điện thoại kêu.
Phó quan Trương vội